Ngôi sao sáng trong làng y học suốt bao năm qua, lý nào lại không có mạng lưới giao thiệp của mình?
Chu Trường Minh cũng đã nhìn ra.
Tần Minh Nguyệt có ý định giúp đỡ bọn Hàn Thất Thất.
Sao ông ta có thể nhịn được đây?
Tần Minh Nguyệt cười lạnh, nói thẳng: "Vậy được, lúc nào tôi cũng sẵn lòng đón tiếp, chỉ cần viện trưởng Chu có thể chắc chắn không liên quan gì đến chuyện này là được".
"Bằng không... bệnh viện của ông chỉ sợ cũng xong đời rồi!"
Chu Trường Minh cười lớn đầy ngông cuồng: "Hừ, bệnh viện của tôi? Chỉ sợ cục trưởng Tần đã nghĩ hơi nhiều".
"Bệnh viện của tôi... cô động vào được chắc?"
Đám đông xung quanh cũng lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù đây chỉ là một bệnh viện tư nhân, nhưng dưới bàn tay chèo lái kinh doanh của Chu Trường Minh, bệnh viện này đã sớm có địa vị nhất định trong giới.
Tần Minh Nguyệt cười cười châm chọc: "Viện trưởng Chu có thể thử coi!"
Tất cả đều thất kinh nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người có đầu óc đều đã nhìn ra, Tần Minh Nguyệt đang muốn trút giận.
Ngay sau đó, bọn họ khiếp sợ dồn mắt về phía Trương Minh Vũ đang nằm trên giường.
Người này... rốt cuộc là ai?
Có được người vợ xinh đẹp như vậy.
Lại còn có cô con gái cưng nhà họ Hàn đích thân ra tay trút giận giùm.
Hiện tại, ngay cả cục trưởng của cục cảnh sát cũng trắng trợn ra mặt che chở.
Thế này...
Nhưng chỉ chốc lát sau, mọi người đều thả lỏng.
Bất kể thế nào, một vị cục trưởng vẫn chưa thể lật đổ được một bệnh viện lớn như vậy đâu.
Chu Trường Minh híp mắt, cười nói: "Cục trưởng Tần tự tin nhỉ, tôi biết cô là người từ thủ đô tới".
"Nhưng thế lực từ thủ đô... còn chưa lớn tới mức quản được tới bệnh viện ở Hoa Châu này đâu nhỉ?"
Nói đoạn, ánh mắt ông ta lóe lên một tia khiêu khích.
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lộ vẻ căng thẳng.
Cô ta đang băn khoăn.
Rốt cuộc, liệu có nhất thiết phải đối đầu đến cùng với Chu Trường Minh hay không?
Một lúc sau, trong lòng Tần Minh Nguyệt vẫn chưa tìm được đáp án.
Mặc dù cô ta đang rất phẫn nộ, nhưng chuyện này thực sự liên lụy đến quá nhiều người.
Mà hiện tại lại đang là thời kì đặc thù...
Chu Trường Minh thấy thế bèn cười lạnh một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần hình như không có gì để nói nữa nhỉ".
"Nếu đã vậy, cứ xử theo phép công là được".
"Tôi sẽ không làm khó cô đâu".
Nói đoạn, ông ta còn cười cười đầy đắc ý.
Như thế này, coi như ông ta đã vớt vát được chút thể diện rồi.
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt chợt lóe một tia sáng lạnh.
Người này... thật quá kiêu ngạo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT