Hàn Thất Thất đã báo được thù.  

Tần Minh Nguyệt cũng đã hỗ trợ trút giận.  

Còn cô... cô làm được gì?  

Lâm Kiều Hân cắn răng, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người.  

Những chuyện cô nên làm, người khác đã làm hết rồi.  

Cuối cùng, cô chỉ đành tự giễu cười nhẹ.  

Tiếng gào đau đớn vẫn còn kéo dài, nhưng Trương Minh Vũ đang nằm trên giường vẫn hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.  

Anh cũng không hề hay biết, lúc này, một chuyện lớn đang sắp phát sinh.  

Chu Trường Minh nặng nề nói: "Cục trưởng Tần, cô làm thế có phải hơi quá đáng rồi không?"  

Ánh mắt ông ta tràn ngập tức giận.  

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ông không nhìn thấy gì à? Hay ông cùng phe với bọn họ?"  

Chuyện này...  

Mọi người lập tức mở to mắt nhìn.  

Tần Minh Nguyệt... đanh thép thật!  

Chu Trường Minh hít sâu một hơi, cuối cùng... vẫn không thể nói được lời nào.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã gào đến khàn cổ.  

Nhưng... đám cảnh sát vẫn không ngừng tay!  

Một lúc lâu sau, tiếng gào đau đớn từ từ nhỏ xuống.  

Bấy giờ, Tần Minh Nguyệt mới phất tay, nói: "Đủ rồi".  

Mấy viên cảnh sát lúc này mới chịu dừng tay, đứng nghiêm trang.  

Tất cả đều thở hồng hộc.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng đã xụi lơ trên mặt đất.  

Chu Trường Minh hít thật mạnh một hơi.  

Nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn không biết phải nói gì.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên lên tiếng: "Viện trưởng Chu, nếu đến khi điều tra, tôi phát hiện chuyện này có liên quan gì đến quý bệnh viện, chỉ sợ ông cũng phải tới uống trà một phen đấy".  

Chu Trường Minh hừ lạnh một tiếng, nói: "Yên tâm, bệnh viện chúng tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra loại chuyện này".  

Những lời này, chẳng rõ đang nói cho ai nghe.  

Tần Minh Nguyệt cười lạnh, nói: "Tốt nhất là nên như vậy".  

Mọi người quanh đó đều âm thầm chậc lưỡi.  

Chu Trường Minh híp mắt nhìn.  

Hôm nay... coi như đã mất sạch thể diện rồi.  

Một lúc sau, Chu Trường Minh mới lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, tôi cũng hi vọng cô có thể xem xét mọi việc theo phép công, nếu không... tôi cũng sẽ tố cáo cô với cấp trên đấy".  

Tần Minh Nguyệt chau mày, cười nhạt: "Ông đang đe dọa tôi đấy à?"  

Chu Trường Minh cười ha hả, nói ngay: "Không phải tôi đang dọa, tôi chỉ muốn cảnh cáo cục trưởng Tần một tiếng mà thôi".  

"Dẫu sao... Chu Trường Minh tôi cũng không phải hạng ất ơ nào".  

Trời!  

Xung quanh vang lên tiếng hít hà thật mạnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play