Cô ta mím môi đáp: “Có… bố tôi nói có kẻ xấu đi vào Hoa Châu, bảo tôi phải lập tức quay về!”  

Kẻ xấu?  

Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc.  

Hàn Thiên Hoa nói vậy sao?  

Một lúc sau, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị.  

Liệu có liên quan đến người của Thần Ẩn không?  

Anh không khỏi lo lắng.  

Liễu Thanh Duyệt cũng nhíu mày dò hỏi: “Gặp phiền phức gì hả?”  

Anh gật đầu đáp: “Em lo nhà họ Lâm sẽ…”  

Mặc dù ở đó có cả Long Tam và Long Thất bảo vệ, cũng có người của Vương Hạo canh chừng.  

Thế nhưng…  

Anh vẫn cứ cảm thấy không yên lòng.  

Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất lập tức phấn khởi hẳn lên.  

Có tác dụng rồi!  

Liễu Thanh Duyệt thực sự không nỡ rời xa.  

Mãi lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Em bận thì cứ về trước đi, chẳng bao lâu nữa chị cũng được về với em rồi”.  

Dứt lời, cô nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.  

Thấy thế, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.  

Haiz.  

Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Giây phút chia xa… thực sự rất đau lòng.  

Một lát sau, anh cố gượng cười nói: “Chị tư cứ yên tâm, đợi em làm xong việc sẽ lại tới thăm chị. Dù sao cũng không xa xôi gì”.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu anh: “Được, em hứa rồi đấy nhé”.  

Nói rồi cô ấy còn giơ ngón út ra.  

Anh buồn bực nhìn cô ấy.  

Lớn như vậy rồi mà vẫn còn móc nghoéo…  

Nghĩ vậy nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghoéo tay với cô ấy!  

Hàn Thất Thất chứng kiến chuyện này, khinh bỉ bĩu môi.  

Đúng là đồ trẻ con!  

Trẻ con chết đi được!  

Liễu Thanh Duyệt tươi cười nói: “Được rồi, không còn sớm nữa. Nếu đi thì… mọi người đi sớm đi”.  

Mặc dù đã biết trước nhưng khi thật sự phải chia xa, trong lòng cô ấy vẫn không nén nổi buồn bã.  

Anh cười nói với cô ấy: “Được, em sẽ trở lại sớm thôi”.  

Hàn Thất Thất bực bội lên tiếng: “Được rồi đấy, đi nhanh lên, tôi đang gấp lắm”.  

Trương Minh Vũ lại nhìn Liễu Thanh Duyệt thật lâu, mỉm cười nói: “Em đi đây”.   

Cô ấy lẳng lặng gật đầu coi như đáp lại.  

Hàn Thất Thất kéo tay anh đi thẳng ra ngoài!  

Anh chỉ có thể quay đầu rời đi.  

Hai người họ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.  

Nụ cười trên môi Liễu Thanh Duyệt cũng dần tan biến.  

Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lưu luyến.  

Haiz.  

Một lúc sau, cô ấy mới khẽ thở dài.  

Quay lên giường nằm xuống.  

Tỉ mỉ cảm nhận mùi hương trên người Trương Minh Vũ còn sót lại.  

Cô ấy oán trách lẩm bẩm: “Em trai thối, bao giờ chị mới có thể mãi mãi ở bên cạnh em được đây”.  

Gương mặt phụng phịu đáng thương.  

Cô ấy giơ tay chạm khẽ lên bờ môi đỏ mọng.  

Vừa nãy…  

Cô ấy lại vô thức mỉm cười hạnh phúc.  

… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play