Bấy giờ mới giật mình phát hiện cánh tay của mình đang bị Liễu Thanh Duyệt ôm chặt…  

Cô ấy nhướng mày nở nụ cười ngạo nghễ: “Muốn chạy hả? Không dễ như em nghĩ đâu!”

Hả?  

Trương Minh Vũ thầm giật nảy mình!  

Ngay sau đó, trên tay anh bất chợt truyền đến một luồng sức mạnh!  

Khiến anh vô thức lùi về phía sau.  

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt không ngừng sát lại gần!  

Anh hoảng hồn, cố tìm cách trốn tránh theo bản năng!  

Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, đôi môi đỏ mọng nóng rực kia vẫn chạm vào khóe miệng anh.  

Ầm!  

Trong đầu anh ầm ầm nổ vang!  

Toàn thân như bị điện giật!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cả người trở nên cứng đờ!  

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Tiếng đập cửa lại càng vang lên dồn dập hơn.  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đắc ý!  

Anh vẫn đứng chết lặng tại chỗ!  

Nhưng anh chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã hớn hở chạy ra mở cửa.  

Anh bất lực co quắp khóe miệng.  

Lặng lẽ giơ tay sờ lên khóe môi.  

Dường như ở đó… vẫn còn sót lại chút ấm áp…  

Chị tư thật là…  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực không biết nên nói gì vào lúc này.  

Không ngờ lại bị…  

Haiz.  

Anh thở dài một tiếng.  

Bỗng một giọng nói đanh đá vang lên: “Lại là chị hả? Hai người… hai người đang làm gì vậy? Sao tôi gõ mãi mà không thèm ra mở cửa?”  

Hàn Thất Thất?  

Bấy giờ anh mới dần tỉnh táo lại.  

Nếu cô ta tới sớm hơn chút nữa thì tốt biết mấy…  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, bật cười đáp: “Chúng tôi đang nói chuyện riêng, làm sao hả?”  

Hàn Thất Thất mím môi nói: “Tôi…”  

Nhưng cô ta lắp bắp mãi vẫn chẳng nói được câu nào!  

Vô cùng bực bội!  

Lúc này tâm trạng của Liễu Thanh Duyệt đang rất tốt. Cô ấy thản nhiên hỏi: “Nói đi, cô lại tới đây làm gì?”  

Hàn Thất Thất siết chặt bàn tay trắng nõn lại, rít gào: “Tôi muốn hỏi tên khốn kia định bao giờ mới chịu về!”  

Tên khốn?  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt.  

Còn Liễu Thanh Duyệt lại cau mày.  

Trở về…  

Anh cong môi cười bảo: “Nếu không còn vấn đề gì thì sáng mai có thể lên đường luôn”.  

Sáng mai?  

Liễu Thanh Duyệt mừng rỡ.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lại hiện lên vẻ lo lắng.  

Nếu phải ngủ lại đây thêm một tối nữa…  

Cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Không được, tôi… tôi phải về có việc gấp. Nếu anh không về luôn thì chúng tôi sẽ về trước”.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gấp gì sao?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play