Chẳng mấy chốc, hai người họ đã đi tới đầu tường bên kia.  

Đến đường lớn rồi.  

Tuy lúc này chưa quá khuya nhưng khu bên này khá vắng vẻ.  

Cả con đường không thấy một bóng người nào.  

Brừm.  

Đột nhiên có tiếng động cơ xe gào thét.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật nảy mình, toàn thân lập tức cứng đờ.  

Anh nhìn về phía phát ra tiếng động.  

Bấy giờ anh mới phát hiện thì ra là chiếc Mercedes màu đen kia…  

Chiếc xe chậm rãi đỗ lại.  

Long Tam và Long Thất đều ngồi ở trong.  

Anh kinh ngạc.  

Chần chừ hồi lâu mới mở cửa xe ngồi vào.  

Lâm Kiều Hân theo sát phía sau.  

Long Tam đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao như bay.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Anh đỗ xe ở đâu?”  

Đi nghênh ngang như vậy… có khi nào sẽ bị phát hiện không?”  

Anh ta thản nhiên đáp: “Tôi đã điều tra trước rồi, ở đây an toàn. Hiện giờ xung quanh biệt thự không có ai hết”.  

Nghe thấy thế, anh mới lẳng lặng gật đầu.  

Cũng đúng.  

Long Tam cẩn thận như vậy sao có thể làm việc qua loa được…  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân cũng thở hắt ra một hơi.  

Chiếc xe lao vút qua con đường ban đầu, chậm rãi đi về chốn phồn hoa.  

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ mở cửa bước xuống.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng ánh lên vẻ hưng phấn.  

Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí…  

Thế nhưng Long Tam và Long Thất không hề có phản ứng gì.  

Anh bật cười lên tiếng: “Hai người cũng xuống xe đi”.  

Hả?  

Gương mặt Long Thất tràn đầy nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Hai người bận rộn suốt ngày rồi, dù sao hôm nay cũng an toàn, hai người nên ăn uống một bữa thỏa thích đi”.  

Nghe thấy thế, ánh mắt Long Thất lóe liên tia sáng!  

Long Tam cũng hơi dao động!  

Uống rượu… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play