Hàn Thiên Hoa trừng mắt tuyên bố: “Nhà họ Hoa bọn chú cũng chỉ cần hai phần thôi”.  

Ông cũng nghĩ tới chuyện này, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Đại Phú nhanh miệng cướp mất!  

Anh kinh ngạc không nói nên lời.  

Thế này chẳng khác nào bọn họ đang kiếm tiền không công cho anh…

Trương Minh Vũ cảm kích nói: “Hai người thật sự không cần khách sáo như vậy đâu. Chúng ta cứ coi như đang bàn chuyện làm ăn nghiêm túc đi”.  

Trần Đại Phú đang định mở lời.  

Hàn Thiên Hoa đã nhanh hơn một bước: “Minh Vũ, cháu vừa mới cứu sống Cửu Yến! Chú giúp đỡ cháu là chuyện nên làm!”  

“Hơn nữa quan hệ của cháu và Thất Thất còn tốt như vậy!”  

Hàn Thất Thất âm thầm nghiến răng nghiến lợi.  

Lại nhắc tới nữa!  

Anh xấu hổ cười gượng một tiếng, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.  

Trần Đại Phú cũng trợn tròn mắt, mỉm cười lên tiếng: “Cậu Minh Vũ, cứ quyết định như vậy đi. Có thế này chúng tôi mới cảm thấy mình có ích”.  

“Nếu không tôi sẽ cảm thấy… không được thoải mái!”  

Nghe thấy những lời này, anh vô cùng cảm động.  

Bọn họ đã không còn quan tâm đến lợi ích cá nhân.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Thế này đi, chúng ta chia đều!”  

Chia đều thì anh cũng đã chiếm đợi lợi lớn rồi.  

Trần Đại Phú ngắt lời: “Không được, chia hai tám đi”.  

Hàn Thiên Hoa trừng mắt lườm ông ta rồi cất giọng nói: “Đúng, chia tỷ lệ hai tám đi. Ngoài phí kinh doanh chú sẽ không lấy gì nữa đâu!”  

Thái độ vô cùng kiên quyết!  

Cứ như hai người họ… đang ganh đua với nhau vậy…  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.  

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.  

Mặc dù biết làm vậy cũng không được tốt cho lắm… nhưng quả thực anh đang rất cần tiền!  

Mãi lâu sau, anh mới chịu gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi”.  

“Sau này nhất định tôi sẽ báo đáp lại sự giúp đỡ của hai người”.  

Trần Đại Phú nhiệt tình nói: “Cậu đừng nói mấy lời khách sáo như vậy nữa”.  

Hàn Thiên Hoa cũng mỉm cười lên tiếng: “Đúng vậy, báo đáp cáo gì. Bọn chú còn chưa trả hết ơn cho cháu đâu”.  

“Chút chuyện cỏn con này không đáng là bao”.  

“Cháu đã cứu mạng Cửu Yến nhà chú, chú chỉ có thể để Thất Thất trả ơn thay chú thôi”.  

Khóe miệng anh không khỏi co giật một phen.  

Hàn Thiên Hoa nói vậy…  

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng trợn lắm lườm ông.  

Thế nhưng trông vẻ mặt của ông lại cực kỳ đắc ý.  

Trần Đại Phú dò hỏi: “Không biết cậu Minh Vũ định ra tay với thành phố nào trước?”  

Trương Minh Vũ cũng chìm vào suy tư.  

Tỉnh Thiên có năm thành phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play