Trần Đại Phú gật đầu đồng tình: “Đầu tư mạo hiểm đúng là một cách kiếm tiền không tồi”.
“Chỉ là… cần phải có mắt nhìn cực kỳ chuẩn”.
Hàn Thiên Hoa lẳng lặng gật đầu.
Đương nhiên Trương Minh Vũ cũng hiểu được điều này.
Nhưng muốn nhanh chóng kiếm tiền thì anh chỉ có thể mạo hiểm.
Mãi lâu sau, Trần Đại Phú mới lên tiếng: “Cũng không phải không thể cân nhắc chuyện này”.
Hai mắt anh lập tức sáng rực lên: “Tôi muốn nhờ hai người giúp đỡ tôi đầu tư, chúng ta nghĩ cách để đôi bên cùng có lợi”.
Trong mắt Hàn Thiên Hoa chợt lóe sáng: “Hay là… cháu đầu tư, hai nhà bọn chú làm?”
Trần Đại Phú ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng bừng.
Nhưng…
Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng đều là đầu tư, chắc chắn đầu tư vào hai người sẽ đáng tin cậy hơn”.
“Vậy thì chúng ta cũng không cần bỏ ra cái gì”.
“Một khi thành công, tất cả đều sẽ có lợi”.
“Cho dù thất bại cũng sẽ không bị tổn thất gì cả”.
Hàn Thiên Hoa trầm giọng lên tiếng: “Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng người ngoài như chúng ta muốn xâm nhập vào thị trường ở các thành phố khác không dễ dàng như vậy đâu”.
“Mỗi một thành phố đều có các gia tộc hàng đầu, sao bọn họ có thể trơ mắt đứng nhìn chúng ta tranh một miếng bánh được”.
Trần Đại Phú cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Điều này chính là khó khăn lớn nhất.
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kiên định. Anh nói: “Yên tâm, nếu có trở ngại cứ để cháu xử lý”.
Chuyện này…
Cả Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa đều không nén nổi kinh hãi.
Một lúc lâu sau, Trần Đại Phú cất giọng nói: “Vậy thì chúng ta có thể thử xem sao”.
“Nhưng… nếu cứ như vậy sẽ trở thành cậu Minh Vũ giúp đỡ hai người chúng tôi mất…”
Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng nói theo: “Đúng đấy. Bọn chú chỉ phái ra vài người chứ có làm được gì đâu…”
Anh cũng hiểu được điều này.
Nhưng bây giờ thứ anh thiếu nhất chính là thời gian.
Anh không có tâm trạng xử lý mấy chuyện này.
Đám người Trần Thắng Nam cũng không thể phụ trách quá nhiều việc.
Giao chuyện này cho hai người họ, anh sẽ yên tâm hơn nhiều.
Anh mỉm cười nói: “Hai người chịu phối hợp với tôi đã tốt lắm rồi. Nếu không có hai người, tôi cũng chẳng biết nhờ ai nữa”.
“Với cả chuyện phát triển sau này còn cần nhờ tới hai người nữa”.
Trần Đại Phú lắc đầu đáp: “Như thế cũng không được. Chúng tôi đến để giúp đỡ cậu”.
“Hay là thế này đi, cậu Minh Vũ bỏ tiền đầu tư, còn chúng tôi phụ trách kinh doanh”.
“Toàn bộ cổ phần đều đưa hết cho cậu. Sau này có lợi nhuận chỉ cần chia cho tôi hai phần, coi như phí kinh doanh thay cậu là được”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Chỉ cần hai phần?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT