Liễu Thanh Duyệt khoanh tay trước ngực, bình thản lên tiếng: “Nghe nói người nhà họ Chu các ông bao vây khách sạn của em trai tôi, không cho khách vào”.  

“Không biết… chuyện này có phải sự thật không?”  

Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy loé lên một tia lạnh như băng.  

Trương Minh Vũ chợt thấy cảm động.  

Cô ấy vừa mới đến Tĩnh Châu mà đã điều tra rõ ràng chuyện của Đình Lập rồi sao?  

Anh khẽ cong môi nở nụ cười.  

Có chị tư ở đây thật tốt.  

Ông cụ Chu tức thì trợn tròn mắt, cuống quýt gặng hỏi: “Vân Đình! Có chuyện này thật không?”  

Chu Vân Đình hoảng hồn, ăn nói lắp bắp: “Chuyện này… ông nội…”  

Ông cụ Chu giận dữ quát tháo: “Có thật không?”  

Anh ta sợ run người, luống cuống đáp: “Có… có…”  

Ông cụ Chu lạnh giọng ra lệnh: “Còn không mau đi xin lỗi em trai thần y đi?”  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.  

Mặc dù tính tình ông già này hơi cổ hủ, nhưng mà…  

Tất cả mọi người xung quanh đều không dám tin vào tai mình.  

Bảo Chu Vân Đình xin lỗi sao?  

Chu Thiên Minh cuống cuồng lên tiếng can ngăn: “Bố ơi, đây là mối làm ăn của công ty chúng ta đấy ạ!”  

Ông cụ Chu lạnh giọng mắng: “Tôi bảo anh kinh doanh vệ sĩ! Ai bảo anh làm cái trò bẩn thỉu này?”  

Khí thế hùng hồn!  

Chu Thiên Minh căm tức nắm chặt hai tay.  

Thế nhưng cuối cùng… vẫn không dám lên tiếng cãi lại…  

Ông cụ Chu lại gào lên: “Chu Vân Đình, xin lỗi mau!”  

Mạng người cả đấy!  

Anh ta nghiến răng ken két.  

Nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống đỡ nổi ánh mắt lạnh lẽo của ông cụ Chu.  

Trương Minh Vũ ung dung khoanh tay, khoé miệng nở nụ cười đắc ý.  

Chị tư vẫn lợi hại nhất!  

Một lát sau, Chu Vân Đình thấp giọng nói lí nhí: “Xin lỗi… tôi sẽ không làm khó dễ Đình Lập nữa…”  

Giọng điệu vẫn tràn đầy lửa giận!  

Trương Minh Vũ mỉm cười châm chọc, dù sao cũng đang cần cứu người gấp.  

Nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy ông cụ Chu lớn tiếng nạt nộ: “Chân thành vào!”  

Mọi người đều sợ chết khiếp.  

Chu Vân Đình hít một hơi thật sâu, lặp lại lần nữa: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không làm khó dễ Đình Lập nữa!”  

Lần này giọng điệu của anh ta đã hoà hoãn hơn nhiều.  

Ông cụ Chu lại quay sang dò hỏi: “Thần y, cô thấy… bây giờ có thể khám bệnh được chưa?”  

Bộ dạng vô cùng sốt ruột!  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: “Được rồi, nếu còn dám làm khó em trai tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Chu các người biến mất”.  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Ai cũng giật mình kinh hãi!  

Ngông cuồng vậy sao?  

Nói xong, cô ấy thong dong bước lên tầng hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play