Chu Thiên Minh và Chu Vân Đình đều đứng chết lặng.
Đến cả ánh mắt của ông cụ Chu cũng loé sáng.
Chẳng bao lâu sau, ông Phùnng đã đi tới trước mặt Liễu Thanh Duyệt.
Ông ta quan sát cô ấy một lượt!
Mãi lâu sau, ông ta mới kinh hãi lên tiếng: “Cô… cô… là thần y Thanh Duyệt!”
Hự!
Nghe thấy lời này, một tràng tiếng hít khí lạnh lại vang lên!
Thần y Thanh Duyệt?
Bọn họ chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Nhưng rốt cuộc cô ấy là ai mà lại có thể khiến ông Phùng đối xử tôn kính như vậy?
Điều này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ!
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Phải”.
Ầm!
Trong đầu ông Phùng như có tiếng nổ đùng đoàng!
Vẻ mặt kích động tột độ!
Một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy lên tiếng: “Thần y! Đúng là cô rồi! Lúc trước tôi từng có vinh hạnh được nghe cô diễn giảng một lần, đến tận bây giờ vẫn giúp tôi rất nhiều!”
Hai bả vai của ông ta đều đang run bần bật.
Nghe ông ta nói vậy, tất cả đều ngây ra!
Ừng ực!
Mãi lâu sau, tiếng nuốt nước bọt mới thi nhau vang lên.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy khiếp hãi!
Người Trương Minh Vũ gọi tới… là ai?
Chu Vân Phong sững sờ tại chỗ.
Ông cụ Chu cũng sợ ngây người!
Không ai ngờ thân phận của cô gái xinh đẹp này lại cao quý tới vậy!
Hàn Thất Thất lại càng thêm kích động, hai bàn tay trắng nõn nắm lại thật chặt!