Nói đến đó, anh ta lộ vẻ áy náy lắm.  

Anh hai?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Thất Thất nhíu chặt mày, ánh mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.  

Lại là anh ta!  

Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất phất tay, nói: "Thôi thôi bỏ đi, tôi không muốn gặp lại anh ta, không giúp được thì thôi".  

Nói xong, cô ta nhìn sang phía Trương Minh Vũ, tỏ vẻ lần này không giúp được rồi.  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Không giúp được, anh cũng chẳng còn cách nào...  

Sau đó, Trương Minh Vũ cười nói với Hàn Thất Thất: "Không sao, chúng ta tìm cách khác vậy".  

Hàn Thất Thất gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi".  

Chu Vân Phong nôn nóng lắm.  

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Em gái, khó khăn lắm mới có dịp về một chuyến, vội vàng đi đâu vậy?"  

Hả?  

Vừa nghe được câu này, mọi người ở đây đều sửng sốt.  

Khi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một người trẻ tuổi đang thong thả bước ra từ bên trong tòa nhà.  

Người này mặc bộ đồ hàng hiệu, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận.  

Thoạt trông phong thái rất cao quý.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hàn Thất Thất liếc nhìn một cái, mặt lộ vẻ chán ghét cực kì.  

Người này chính là cậu ấm thứ hai nhà họ Chu, Chu Vân Đình.  

Chu Vân Đình cười ha hả, nói: "Thất Thất à, anh hai đang nói chuyện với em đấy".  

"Chẳng lẽ vẫn còn giận anh hai sao?"  

"Chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng dễ thương lượng thôi, chỉ cần em chịu khó cầu xin anh một câu, anh nhất định sẽ giúp em".  

Nói đoạn, ánh mắt anh ta lóe lên một tia giễu cợt.  

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Muốn tôi cầu xin anh? Tưởng bở hơi nhiều rồi đấy, đợi kiếp sau nhé".  

Chu Vân Đình bỡn cợt: "Vậy thì xin lỗi nhé, anh cảm thấy khách sạn Đình Lập này từ nay về sau sẽ không thể kiếm được bất kì vị khách nào rồi".  

"Không biết, dự cảm của anh liệu có đúng không nhỉ..."  

Nói đến đó, con ngươi anh ta như lóe sáng.  

Đây là một lời đe dọa trắng trợn!  

Quan Na chau mày.  

Hàn Thất Thất siết chặt nắm tay, lạnh lẽo quát lên: "Chu Vân Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"  

"Đừng tưởng tôi không biết chính anh kích động ông ngoại nhốt mẹ tôi lại!"  

"Tốt hơn hết là anh nên cất mấy thứ âm mưu bẩn thỉu của anh đi".  

"Nếu còn chọc tới tôi, tôi đập tan cái ổ chó của anh đấy".  

Hàn Thất Thất vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Còn có chuyện đó sao?  

Chu Vân Đình cười lạnh: "Thất Thất à, không có chứng cứ thì chớ có nói linh tinh nhé".  

"Hơn nữa, hôm nay em đang đến cầu xin bọn anh đấy, đây

là thái độ cầu xin sao?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play