Chu Vân Phong lại bối rối.
Đang yên đang lành... sao lại nhắc tới khách sạn Đình Lập rồi?
Anh ta ngẩng lên nhìn quanh một vòng.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Trương Minh Vũ.
Con ngươi tức thì co rút lại.
Chu Vân Phong chỉ một ngón tay, quát to: "Là mày à!"
Mắt anh ta cũng đã vằn đỏ lên!
Chuyện bị đánh lần trước vẫn còn rõ ràng trước mắt như vừa xảy ra.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn sang.
Hàn Thất Thất chau mày, lớn tiếng mắng một tiếng theo bản năng: "Anh quát ai đấy!"
Hàn Thất Thất quát một câu khiến Chu Vân Phong giật mình hoảng sợ.
Trương Minh Vũ cũng bối rối ra mặt.
Sao Hàn Thất Thất lại có phản ứng mạnh như vậy nhỉ?
"Thất Thất, em...", Chu Vân Phong ngơ ngác lắp bắp.
Hàn Thất Thất quát xong cũng giật mình sửng sốt.
Mình sao vậy nhỉ?
Im lặng hồi lâu, Hàn Thất Thất mới lạnh nhạt nói: "Lảm nhảm ít thôi, điều tôi nói, anh có chịu làm hay không, không làm thì tôi về đây".
Nói đoạn, cô ta khoanh tay hất mặt nhìn.
Chuyện gì thế nhỉ...
Hàn Thất Thất cũng đang oán thầm trong lòng, thậm chí còn hung hăng trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái.
Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.
Tôi đã trêu chọc ai chứ...
Chu Vân Phong siết chặt nắm tay, thân mình cũng run rẩy lên.
Dựa vào đâu chứ!
Nhưng...
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Thất Thất tới tìm anh ta mà!
Vào lúc này, nội tâm Chu Vân Phong đang vô cùng khó xử.
Hàn Thất Thất liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu anh đồng ý, tôi mời anh bữa cơm, còn nếu không thì bye bye".
"Đàn ông đàn ang sao cứ lề mà lề mề như thế".
Nói đoạn, cô ta còn tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt.
Chu Vân Phong sốt ruột lắm.
"Thất Thất, không phải anh không muốn giúp em, em muốn làm gì, anh nhất định sẽ giúp em bằng được".
"Nhưng..."
Chu Vân Phong ngập ngừng dừng lại.
Anh ta có vẻ khó xử lắm.
Hàn Thất Thất mất kiên nhẫn, chau mày gắt gỏng: "Nhưng cái gì mà nhưng?"
Chu Vân Phong lắp bắp nói: "Nhưng mà... Ông nội đã giao Thiên Lãng cho anh hai, anh... anh có nói giúp
em cũng không có tác dụng gì..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT