Vang vọng khắp du thuyền!  

Tất cả mọi người đều khiếp sợ!  

Cảnh sát lên du thuyền, đưa vệ sĩ và người nhà họ Hà đi xuống.  

Hà Gia Hoa còn đang hí hửng!  

Một cảnh sát tiến lên hỏi: "Cục trưởng Tần, chỗ này..."  

Tiếng thét vang lên vô cùng thảm thiết!  

Tần Minh Nguyệt thở dài nói: "Không cần quan tâm, anh ấy sẽ tự biết chừng mực".  

"Vâng!"  

Cảnh sát cung kính đáp.  

Mọi người nhanh chóng đưa tất cả lên cano.  

Tiếng kêu thảm thiết kia vẫn vang vọng!  

Bốp!  

Tiếng thắt lưng lại vang lên!  

"Á!"  

Chung Tử Kính lại thét lên.  

Vô cùng bi thảm!  

Trên người hắn toàn là máu, thắt lưng vung lên xé rách da thịt!  

Sắc mặt Trương Minh Vũ lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập lửa giận!  

Tay anh tiếp tục vung lên!  

Chung Tử Kính khó khăn thở hổn hển: "Đợi đã! Đợi... đợi..."  

Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói: "Sao vậy?"  

Chung Tử Kính cố gắng hít thở, lầm bầm nói: "Đừng... đánh nữa... tôi có tin tức để đổi lấy..."  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Tin tức?  

Trương Minh Vũ hỏi: "Tin tức gì? Nếu có giá trị, tao sẽ không đánh nữa".  

Dù sao cũng đánh đủ rồi.  

Đánh nữa thì hắn chết mất.  

Nhưng Chung Tử Kính hoàn toàn không có tâm trạng để ý chuyện này.  

Hắn không chịu được nữa rồi.  

Chung Tử Kính thở hổn hển, khó khăn nói: "Mục đích của Âu Dương Triết... không phải nhà họ Lâm..."  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền nhíu mày.  

Câu này... có ý gì?  

Chung Tử Kính thoi thóp nói: "Những cái khác... tôi cũng không rõ..."  

"Anh... đừng đánh tôi nữa..."  

Nói xong hắn nằm vật xuống đất!  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Một lúc sau anh đeo lại thắt lưng.  

Quay người đi ra khỏi phòng.  

"Á!"  

Vừa bước ra, đám người kia đã kêu lên!  

Mắt ai cũng hiện lên vẻ khiếp sợ!  

Mặt Trương Minh Vũ lạnh vô cùng, anh rời đi luôn.  

Tần Minh Nguyệt vẫy tay.  

Hai cảnh sát lập tức xông vào

trong phòng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play