Nghi phạm như bùn nhão ngồi phịch ở trong ghế sắt, trên mặt che một tầng tử khí, cả người ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có cặp mắt đục ngầu quay một vòng, lúc nói ra hai chữ này hiện ra sự sợ hãi khó mà khắc chế.
Một chiếc xe con màu đỏ đậm dừng trước cửa Phân cục, Tống Bình vội vàng xuống xe, thậm chí cũng không quan tâm tới phó cục trưởng chào mình, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Người đâu?”
“Lão Hứa trong văn phòng, cảm xúc rất không ổn định……”
Tống Bình sắc mặt cũng không được khá lắm, vứt xuống ba chữ “Tôi biết rồi”, liền bước nhanh như gió tiến vào toà hình sự trinh sát chi đội, ngay sau đó mắt thấy một thân ảnh cách đó không xa trước cửa thang máy, cảm thấy không đúng, phản xạ có điều kiện dừng lại bước chân.
—— Kia là Nghiêm Tà.
Hai mươi năm trước đứa nhỏ kiêu căng bá đạo nay đã trưởng thành, còn vị cảnh sát hình sự trẻ tuổi nghèo khó khi ấy nay đã già đi; Thời gian ở tại chỗ này giao thoa với nhau, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp phản ứng.
Nghiêm Tà anh tuấn hai đầu lông mày thấm lấy một vẻ lo lắng, sau đó nhẹ nhàng rủ xuống ánh mắt, nhấn tắt đầu thuốc lá bên cạnh bệ cửa sổ, ném vào thùng rác, không nói một lời quay người rời đi.
“Thế nào, Tống cục?”
“……” Tống Bình thẳng tắp nhìn qua thân ảnh kia biến mất ở trong đám người, mới thu hồi ánh mắt khàn khàn nói: “Không có gì”. Lập tức bỗng nhiên quay đầu, bước nhanh đi đến cầu thang.
“Không nói đến chúng ta có quy định lẩn tránh, chỉ nói đến trình độ hung hiểm của vụ án này hiện tại đã vượt xa phán đoán lúc trước, chúng ta bây giờ nói chuyện hoàn toàn là vì tốt cho cháu!……”
Tống Bình vừa đẩy ra cửa phòng làm việc, đối diện liền chỉ gặp phó chi đội trưởng Liêu Cương, Mạnh Chiêu cùng Ngô Vu ba người đứng ở trong phòng làm việc, thần sắc vừa lo lắng vừa xấu hổ; Hứa Tổ Tân đứng trước bàn làm việc tận tình khuyên bảo, mà Bộ Trọng Hoa ngồi ở trong ghế, thần sắc âm trầm, không nói một lời.
Huyệt thái dương Tống Bình lập tức nhức nhói, phất tay cắt ngang Hứa cục: “Đi, các cháu đi ra ngoài trước đi.”
“—— Vì tốt cho cháu, biết không hả?” Cơn giận của Hứa cục còn sót lại chưa tiêu, nhịn không được lại căm giận bồi thêm một câu: “Hắc! Thật sự là tìm đường chết!”
Bộ Trọng Hoa không phản ứng chút nào.
Hứa cục thúc thủ vô sách, đành phải hầm hừ ra hiệu bọn người Liêu Cương đi ra ngoài cùng mình. Nhưng mà đúng vào lúc này, Bộ Trọng Hoa một mực như đá không có phản ứng lại đột nhiên khàn khàn nói: “Ngô Vu ở lại.”
Anh nói cái gì?
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều cho là mình nghe lầm.
“…… Tôi?” Ngô Vu chần chờ nói: “Tôi vẫn là nên đi ra thôi, tôi ở đây quá không……”
Hứa Tổ Tân cũng đồng ý đem Ngô Vu mang ra, vừa muốn lên tiếng quát lớn Bộ Trọng Hoa, lại ngoài ý định bị Tống Bình cắt ngang: “Tiểu Ngô ở lại cũng được, lão Hứa ông đi ra phòng họp đợi một lát đi.”
Tất cả mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ có thần sắc Ngô Vu hơi khác thường, do dự liên tục mới lui ra phía sau hai bước đứng ở góc tường, Hứa Tổ Tân thấy khả nghi mọc thành bụi nhưng đành phải mang theo những người khác rời khỏi văn phòng.
Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Bộ Trọng Hoa thẳng tắp ngồi trong ghế, Tống Bình đứng sau bàn công tác gỗ, Ngô Vu nửa người ẩn ở trong góc tường, cảm giác tồn tại cực kỳ bé nhỏ. Tống Bình cũng không để ý đến cậu, trực tiếp đụng tới một câu: “Cháu bây giờ đến cùng là muốn thế nào?”
Bộ Trọng Hoa bình tĩnh nhìn qua hư không, ánh mắt rốt cục cũng nhấc lên, đáy mắt vằn lên tia máu, nhìn thẳng đến trên mặt Tống Bình.
“Vì sao chỉ có cháu không biết Vạn Trưởng Văn về tới cảnh nội?”
Hôm nay nó không bỏ qua rồi, Tống Bình nghĩ thầm.
Ông thở ra một hơi, trầm ngâm một lát rồi mở miệng, chậm rãi nói: “Sau đầu xuân năm nay, Bộ công an tiếp nhận được một đầu tình báo, nói mẹ Vạn Trưởng Văn đã chết.”
“Họ Vạn kia chính là một đứa con hiếu thảo, mà quan niệm của gia tộc cũng vô cùng nặng, mẹ hắn lâm chung di ngôn là muốn tro cốt phải được hoả táng ở cùng một chỗ với cha hắn. Sau khi nhận được tình báo này, cấp trên suy đoán hắn sẽ mạo hiểm lén quay về nước, quả nhiên sau đó không lâu hắn mang theo hủ tro cốt của cha mẹ lén vượt biên, từ Quảng Tây một đường trằn trọc qua Tứ Xuyên, Thiểm Tây, tiến vào Hoa Bắc. Bộ công an có lãnh đạo chuyên môn đốc thúc tội phạm truy nã cấp một, tại quê quán hắn, nguyên quán của cha mẹ đều đã phái người theo dõi, nhưng trước mắt chỉ có thể xác định hắn bị vây ở phương Bắc không có cách nào xuất cảnh, chỉ là không biết cụ thể ở nơi nào.”
Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Cháu trai hắn ở đâu?”
Tống Bình nói: “Làm sao cháu biết hắn……”
“Ba mươi năm trước Vạn Trưởng Văn bị cảnh sát ba tỉnh truy nã, vì lén vượt biên, lúc leo lên thuyền đem vợ con vứt xuống nước. Về sau hắn tại Miến Điện cưới vợ nhỏ nhưng không có một ai sinh con, chỉ có cô con gái bị hắn quăng lại trong nước về sau sinh một đứa con trai, năm nay hẳn là hai ba tuổi, là huyết mạch duy nhất của Vạn Trưởng Văn. Nhà của con gái hắn có cho người giám sát không?”
Tống Bình ngây ngẩn cả người.
Bộ Trọng Hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm ông, ánh mắt như băng cứng ngưng kết.
“…… Quả nhiên cháu vẫn một mực truy tra hắn”. Biểu cảm Tống Bình không thể nói là nổi giận, bi ai hay vui mừng, “Đã nhiều năm như vậy, quả nhiên cháu không hề từ bỏ suy nghĩ muốn báo thù……”
Bộ Trọng Hoa hỏi lại: “Cháu không thể báo thù vì cha mẹ sao?”
“Ừ, cháu hẳn là có thể. Nhưng……”
“Cha mẹ cháu không phải là nghi phạm, bọn họ là liệt sĩ hi sinh, tại sao lại muốn cầm cái nguyên tắc lẩn tránh [1] đến hạn chế cháu?”
“Cháu không biết chuyện này nguy hiểm ra sao, tên trùm buôn thuốc phiện này ở Tam Giác Vàng thâm căn cố đế nhiều năm như vậy, coi như trở lại trong nước cũng ——”
“Nguy hiểm thì có thể không làm ạ?!” Bộ Trọng Hoa nghiêm nghị đánh gãy Tống Bình: “Bởi vì có thể gặp nguy hiểm mà đem thù hận buông bỏ xuống an ổn sinh sống?! Bởi vì người sống muốn hưởng thụ nhân sinh, mà có thể không quản những người đã chết từng xông pha khói lửa?!”
Tống Bình vỗ bàn đứng dậy: “Chú không có quên bọn họ! Chú muốn vì bọn họ báo thù tâm không thể ít hơn so với cháu! Hơn hai mươi năm, thù hận đó một ngày chú cũng chưa từng quên!”
Văn phòng đột nhiên lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
Tống Bình tự biết mình lỡ lời, hậm hực quay mặt đi, lồng ngực không nhịn được chập trùng.
“Nếu như chỉ là Vạn Trưởng Văn, kỳ thật cũng không phải là không thể dàn xếp, nhưng liên lụy đến Cá Mập thì không giống vậy”. Sau một hồi Tống Bình trầm thấp nói, “Hiện tại tình tiết vụ án hết sức rõ ràng, Vạn Trưởng Văn cùng Tần Xuyên là quan hệ mua bán, còn Tần Xuyên và Cá Mập ở giữa lại tồn tại một loại gút mắc lợi ích nào đó. Lực lượng vũ trang của Cá Mập tại sao lại phải huyết tẩy chợ đen BangShan, chỉ vì muốn đem Tần Xuyên đang mai danh ẩn tích kinh doanh cửa hàng thủ công trói đi? Tần Xuyên tại sao phải dùng tên giả Bảo Ba đánh giá sản phẩm trên Rãnh Mariana của darkweb, có phải là đang cố ý đưa tín hiệu nào đó ra bên ngoài? Trong này đủ loại huyền cơ, nghĩ lại phía dưới cũng vô cùng hiểm ác bất thường…… Cá Mập là trùm ma tuý quốc tế, rất độc ác và kinh khủng, cảnh sát các quốc gia trên thế giới đều biết, bọn họ so với cháu càng lớn tuổi hơn, càng chuyên nghiệp hơn, càng tinh nhuệ hơn nhưng đều thúc thủ vô sách, chú sao có thể trơ mắt nhìn cháu làm loạn đi tìm đường chết?”
Lời nói này nói đến có tình có lí, tuyệt không có một chữ nói ngoa, nhưng mà Bộ Trọng Hoa lại thờ ơ, đáy mắt thậm chí hiện ra một tia cười lạnh: “Đúng, Cá Mập là trọng phạm quốc tế, Vạn Trưởng Văn đã bị Bộ công an truy nã ba mươi năm, những chuyên gia kia tùy tiện chọn ra một người cũng so với cháu càng chuyên nghiệp hơn. Nhưng người chết là cha mẹ của ai? Là của bọn họ sao?”
“Cháu……”
“Trên đời này người muốn đòi lại món nợ máu kia nhất chính là cháu, chú Tống”. Bộ Trọng Hoa mỗi một chữ đều từ trong hàm răng lạnh lùng cắn ra: “Không phải là những chuyên gia kia, cũng không phải chú, là cháu”.
Tống Bình nhìn xem Bộ Trọng Hoa, nhìn xem đứa trẻ được mình tự tay nuôi lớn, giống như là bị nó ở đối diện tát một bạt tai.
“…… Được, cháu nhất định phải lội vụ án này, được”. Một lúc lâu sau Tống Bình mới cắn răng gạt ra chữ, nói: “Nhưng cháu có từng hỏi qua ý kiến của những người khác chưa? Cấp dưới của cháu trong nhà có già có trẻ, bọn họ chỉ là muốn một ngày làm lãnh một ngày tiền lương, cháu xác định bọn họ cũng nguyện ý cùng cháu đi xông pha khói lửa muôn lần chết cũng không chối từ?!”
Bộ Trọng Hoa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Tống Bình không khách khí chút nào đánh gãy anh: “Ngô Vu!”
Bộ Trọng Hoa nghe vậy sững sờ, ngay sau đó quay đầu lại.
“Cậu biết Rãnh Mariana năm đó lớn mạnh như thế nào ở Tam Giác Vàng, nơi đây không ai hiểu rõ darkweb hơn so với cậu cả. Đến, chính cậu nói cho tôi nghe, cậu có nguyện ý bồi họ Bộ này đi tìm đường chết hay không?!”
Ngô Vu dựa vào tường trắng đứng đấy, đối diện với ánh nhìn chăm chú nóng rực của Bộ Trọng Hoa mở miệng, nhưng nhất thời không phát ra được âm thanh nào.
“Nhìn tôi làm gì, hửm?” Cậu nghe thấy Bộ Trọng Hoa dưới ánh sao đầy trời mùa hạ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu gợn sóng: “Cậu không nói, tôi liền hôn cậu”.
“Kỳ thật cậu cũng đã từng làm rất nhiều chuyện không dám để cảnh sát phát hiện, có phải không? Kỳ thật cậu cũng có chút bí mật sợ bị bọn hắn phát hiện, có phải không?!” Cá Mập máu me đầy mặt, nụ cười phản chiếu ra dưới lưỡi daotrắng như tuyết, mỗi chữ mỗi câu như giòi trong xương: “Nhìn vào mắt tôi nói cho tôi có phải hay không! Họa, Sư!”
“Thằng nhóc này”, Nghiêm Tà đứng trước cửa sổ phòng thẩm vấn, hai đầu lông mày có chút kiêu ngạo cùng tự đắc: “Họ Bộ này có chút tài thẩm vấn lắm, đúng không.”
“……”
Ngô Vu nhắm lại hai mắt.
Cậu trông thấy Điêu Kiến Phát cúi người trên mặt đất, khóc ròng bắt lấy ống quần Bộ Trọng Hoa, chật vật giống một con chó bị rơi xuống nước; Sau một khắc tầm mắt đột nhiên chuyển đổi, hắn từ mặt đất kiệt lực ngẩng đầu lên, cậu lại phát hiện gương mặt của kẻ nằm bò trên mặt đất trong phòng thẩm vấn lạnh như băng lại biến thành mình. Liêu Cương, Thái Lân và Mạnh Chiêu…… từng khuôn mặt quen thuộc đều đang từ trên cao nhìn xuống cậu, trở nên nghiêm khắc, căm ghét và lạ lẫm.
Ánh mắt sắc bén như kiếm của Bộ Trọng Hoa dường như muốn đem bí mật đẫm máu từ sâu trong linh hồn cậu móc ra giữa ban ngày, sau đó lại bị huy hiệu cảnh sát trong hư không ầm vang chém thành một vũng máu.
……
“Tôi”, cậu giống như bị giam cầm trong ác mộng quá nhiều năm, quá lâu dài, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng…… không biết, nhưng mà……”
Tấm lưng gầy gò của cậu tựa ở trên vách tường, nhìn qua mặt đất dưới chân. Nhưng hai ánh mắt đối diện cậu lại dườngnhư trở nên càng ngày càng đốt sáng, thiêu đến nỗi tuỷ não cậu đang từng đợt co rúm, cậu nghe thấy thanh âm của mình tựa như là từ nơi xa bầu trời bay tới, hoảng hốt lại không rõ ràng.
“…… Tôi không nghĩ sẽ tra vụ án này”, cậu lẩm bẩm nói.
“Tôi không nghĩ sẽ lại đi đối mặt với những người kia, tôi không nghĩ sẽ quay đầu lại…… Tôi…… Tôi muốn rời khỏi nơi này.”
Ngô Vu một tay che lại đôi mắt, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Ngay cả Tống Bình cũng không nghĩ đến sự việc đi theo hướng này, tại chỗ liền ngẩn ngơ.
Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên đứng dậy: “Em nói cái gì?!”
“Thật xin lỗi”. Ngô Vu né tránh tầm mắt của bọn họ, vội vàng gật đầu: “Tôi hôm nay có chút việc, tôi…… đi trước một bước.”
Cậu quay người mở cửa, cứ như vậy đem Tống Bình cùng Bộ Trọng Hoa nhốt lại trong văn phòng, cắm đầu sải bước đi ra ngoài.
“……” Tống Bình ngạc nhiên nói: “Cũng không đến mức này…… Ai! Cháu làm gì?!”
Bộ Trọng Hoa đột nhiên co cẳng chạy đi, không nói một lời đuổi theo!
“Ngô Vu!”
Ngô Vu bước nhanh xuống lầu, biểu hiện trên mặt không có chút nào khác thường, nhưng trong lỗ tai lại ông ông.
“Đứng lại cho anh!” Bộ Trọng Hoa thấp giọng quát, ngay sau đó đè lại tay vịn cầu thang lật nghiêng xuống, chỉ nghe trong không trung gió lưu loát thổi qua, trực tiếp vững vàng rơi xuống trước người Ngô Vu, một phát bắt được cậu nhấn lên trên tường hỏi: “Em có ý gì?”
“……” Ngô Vu thấp giọng nói: “Không có ý gì cả.”
“Em không phải loại người bởi vì tội phạm hung ác liền sẽ sợ hãi bỏ trốn, em mới vừa nói muốn rời khỏi đâu? Tân Hải? Phân cục Nam Thành?!”
Ngô Vu mím chặt môi, nuốt nước bọt khô chát, khàn khàn nói: “…… Tôi là người như vậy.”
Bộ Trọng Hoa ngây ngẩn cả người.
“Tôi không nghĩ sẽ quay đầu, tôi chỉ muốn đi lên phía trước”. Ngô Vu cúi đầu thật sâu xuống, một tay dùng sức che lại đôi mắt, thấp giọng nói: “Tôi thật…… quá sợ hãi, thật xin lỗi.”
Trên lầu bên trong phòng khách bọn người Hứa Tổ Tân, Liêu Cương nghe thấy động tĩnh, vội vàng đuổi tới, tiếng bước chân lộn xộn từ đầu hành lang nườm nượp đến gần, Liêu Cương chạy tới đầu tiên vội vàng không kịp chuẩn bị gặp được một màn này, tại chỗ “A!” một tiếng ngây ngẩn cả người.
Bộ Trọng Hoa buông ra Ngô Vu, lui ra phía sau nửa bước, biểu hiện trên mặt không biết là chất vấn, thất vọng hay là kinh ngạc. Chốc lát anh mở ra ánh mắt khác hít vào một hơi, thông qua động tác này cấp tốc ổn định lại cảm xúc, không ở trước mặt những người khác thất thố, chỉ vỗ vai Ngô Vu, lực tay đem cậu đẩy xuống lầu, trầm giọng nói: “Em đi theo anh”.
Ngô Vu còn tưởng rằng anh là muốn đi tới văn phòng, ai ngờ bước chân Bộ Trọng Hoa càng không ngừng đi xuống lầu, trực tiếp xuyên qua bãi đỗ xe, mở ra cửa xe Wrangler, đơn giản nói: “Lên xe.”
“Đội trưởng Bộ, ngài……”
“Lên xe”. Bộ Trọng Hoa tăng thêm ngữ khí: “Dẫn em đi đến một nơi”.
Khoảng thời gian này trên bãi đỗ xe xe cảnh sát đi ra đi vào không ít, Ngô Vu không muốn ở trước mặt người ngoài lộ ra dị dạng, hơi chần chờ một lúc vẫn chui vào tay lái phụ. Ngay sau đó Bộ Trọng Hoa “Cạch” một tiếng ném cửa xe lại, ngay cả thiết bị chỉ đường cũng không bật, liền đạp xuống chân ga chạy ra khỏi Phân cục.
Tiếng còi xe ngoài đường nối tiếp nhau, dư âm tranh chấp chồng chất lên men trong không gian nhỏ bé, ngay cả không khí cũng vô cùng loãng. Ngô Vu lo lắng, Bộ Trọng Hoa lại không nói gì, trên đường cả hai người đều vô cùng im lặng, cảnh vật ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về phía sau, sau khi xuống cầu liền hướng lên đường cao tốc. Xe cộ ở phía trước dần thưa thớt, sườn đồi xa xa xám nhạt nhấp nhô trong ánh hoàng hôn.
Bộ Trọng Hoa một cước đạp xuống phanh, thản nhiên nói: “Đến rồi”.
Ngô Vu hướng ra phía ngoài ngẩng đầu một cái —— Nghĩa trang liệt sĩ thành phố Tân Hải.
“Anh……”
Bộ Trọng Hoa từ chối nghe, trực tiếp xuống xe đi về phía trước, Ngô Vu đành phải vội vàng đuổi theo.
Trong nghĩa trang trống trải chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ giẫm trên đồng cỏ, Bộ Trọng Hoa một tay cắm ở trong túi quần, xuyên qua từng dãy bia đá cẩm thạch xám đen, im lìm không một tiếng động đi về phía trước, đột nhiên dừng bước.
Ngô Vu không tự chủ được dừng lại, nhìn qua trước mặt anh dòng chữ trên bia mộ, con ngươi có chút rút lại ——
【 Bia mộ vợ chồng liệt sĩ Bộ Đồng Quang 】
Hơn hai mươi năm mưa gió tang thương khắc vào một phương trên tấm bia đá, tính danh liệt sĩ được mạ vàng tróc ra hầu như không còn lại gì, lộ ra một khung xương chữ Hán màu đỏ sậm.
Đáy mắt Bộ Trọng Hoa lóe ra một chút khổ sở, thấp giọng hỏi: “Em có biết bọn họ là chết như thế nào không?”
Ngô Vu không trả lời.
Cậu nhìn bức ảnh đen trắng cổ xưa ố vàng trên bia mộ, hơn hai mươi năm trước hung thủ nhóm lửa, đại hỏa cháy hừng hực ngoài cửa sổ, trong phòng ngập tràn mùi xăng gay mũi; Cậu cảm giác được đứa trẻ trước mặt mình đang sợ hãi gào khóc trong làn khói đen, bởi vì không thể phát ra âm thanh, nên toàn thân cậu bé kia đều đang run rẩy.
Ánh lửa chiếu sáng thi thể nằm trong vũng máu, người mẹ trẻ tuổi nhìn thẳng vào mắt cậu qua khe hở tủ quần áo, hai mắt trợn lên, bà chết không nhắm mắt.
Đừng sợ, đừng sợ, cậu từng lần một ở trong lòng thầm nghĩ, nếu như mình cũng sợ thì xong rồi.
Nếu như mình cũng sinh ra một tia sợ hãi, vậy vực sâu sẽ sớm đem bọn mình thịt nát xương tan.
“…… Tôi không biết, cũng không muốn biết”. Ngô Vu cúi đầu xuống, lãnh đạm khàn khàn nói: “Chuyện cha mẹ anh không cần nói cho tôi biết”.
===
( [1] Theo như mình hiểu thì ‘Nguyên tắc lẩn tránh’ được nhắc đến trong bộ truyện này đó chính là: người nhà nạn nhân có liên quan sẽ không được tham dự điều tra án, hoặc tiếp xúc với bất kỳ loại chi tiết nào liên quan đến vụ án. Nguyên tắc lẩn tránh được đề ra nhằm bảo đảm quá trình và kết quả điều tra sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân, đảm bảo được tính công bằng, pháp lý và nghiêm minh của luật pháp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT