Chương 01

Edit: Sabi

Ò í e ò í e ò í e........

Dưới ánh đèn neon phồn hoa, xe cộ tấp nập nhộn nhịp tránh né, đèn cảnh sát đỏ xanh nhấp nháy hộ tống xe cấp cứu chạy như bay tới, đột ngột im bặt rồi dừng lại sau tiếng ma sát chói tai. Khoảng trống trước cửa toà nhà cấp cứu chớp mắt biến thành chảo dầu đang sôi, mấy chục tên cảnh sát hình sự ào ào xuống xe, nhân viên y tế đã được đào tạo nghiêm ngặt đẩy giường cấp cứu xông lên, nhận lấy cái cáng loang lổ vết máu.

"Xin chào các bạn, đây là bản tin tức XX, theo tin mới nhất, cảnh sát tỉnh ta cùng với lực lượng biên phòng thuộc lực lượng cảnh sát vũ trang đã phát động một cuộc nổ súng quyết liệt với một băng nhóm buôn ma túy xuyên biên giới có trang bị vũ khí, đường cao tốc hiện đã bị phong tỏa, hiện tại chúng tôi đang đứng trước cửa cấp của bệnh viện nhân dân thành phố.....Âyda!"

Nữ phóng viên bị xô đẩy, hoảng sợ kêu lên, micro rẹt một tiếng rơi xuống đất, người quay phim còn chưa kịp đỡ đã bị cảnh sát xô ra: "Mẹ nó! Thế quái nào mà truyền thông lại nhanh chân như vậy, quay cái đéo gì mà quay!"

Người quay phim bị chen lấn tới mức chân không chạm đất: "Chúng tôi có quyền đưa tin......." Còn chưa dứt lời đã bị tiếng gào của y tá trưởng cắt đứt: "Người bị thương mất máu quá nhiều! Không đủ máu! Thông báo cho phòng máu khẩn cấp chuẩn bị máu!"

"Tình hình vô cùng nguy hiểm, huyết áp vẫn đang tụt!!"

"Chuẩn bị siêu âm ổ bụng, nhanh nhanh nhanh!!"

......

Xung quanh nháo nhào ầm ĩ, viện trưởng đích thân khoác áo blouse lao ra khỏi phòng trực, ba bước thành hai chạy lên, còn chưa đứng vững đã bị một người kéo lại: ".....Cục trưởng Phùng?"

Đường đường là cục trưởng cục công an thành phố, cho tới giờ chưa có bao giờ chật vật như vậy, mái tóc hoa râm bình thường chỉn chu nay bù xù xõa ra, cảnh phục trên người chỗ nào cũng là vết máu đỏ thẫm, kính lão bị bể thành hai mảnh, viện trưởng hết hồn: "Cục trưởng Phùng, ông đây là......."

"Bằng mọi giá nhất định phải cứu được cậu ấy." Trong móng tay của vị cục trưởng già nua đều là máu và bùn, nắm chặt lấy tay viện trưởng, lồng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay run rẩy: "Cậu ấy đã nằm vùng trên mặt trận bí mật của chúng tôi mười hai năm......Mười hai năm! Ông nhất định phải cứu được cậu ấy, nếu không, nếu không.......!"

Lòng viện trưởng thắt lại trước câu chữ chứa máu của vị lãnh đạo già, đúng lúc này, ở cách đó không xa một tiếng hét chói tai đột nhiên bộc phát: "Bác sĩ, bác sĩ, không ổn rồi!"

Trong tiếng hét hoảng hốt kia tràn đầy sự chẳng lành, cục trưởng Phùng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc giường cấp cứu, cơn đau đớn thống khổ không thể tưởng tượng khiến người thanh niên trẻ tuổi bật ngửa người trên lên, tưởng như muốn bắt lấy một cơ hội sống sót mờ ảo cuối cùng trong hư không, nhưng lại bị móng vuốt quắt queo của tử thần kẹp chặt cổ họng. Toàn thân cậu co giật, khuôn mặt điển trai méo mó vặn vẹo, không khí cấp tốc trút ra khiến lồng ngực xẹp xuống; trang thái tinh thần mơ hồ, tĩnh mạch đan xen, máu từ ngực, tứ chi không ngừng chảy xuống, ngay cả trên người y tá đang tuyệt vọng đang giữ cậu lại cũng ướt sũng máu tươi.

Nữ phóng viên trơ mắt nhìn đến mức quên cả giãy giụa, cảnh tượng thê thảm chân thật khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Người bị tử thần bắt đi kia, nhìn qua còn rất trẻ, thậm chí còn rất đẹp trai. Cậu cùng với hình tượng anh hùng mà truyền thông thường tuyên truyền khác nhau một trời một vực, có lẽ là vì vẻ ngoài, trông còn có vẻ hơi nho nhã, cho dù thế nào cũng không giống độ tuổi có thể hy sinh dưới họng súng.

"Nhịp tim 140 nhịp/phút, huyết áp 75/45....."

"Độ bão hòa ô-xy trong máu đã giảm xuống 75%!"

Trong tiếng ồn ào huyên náo tiếng hét của chủ nhiệm khoa phẫu thuật mạch máu đặc biệt rõ ràng: "Mau chuẩn bị thuyên tắc mạch!!"

........

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch........

Mỗi một nhịp tim giống như một vật khổng lồ giữa biển sâu đang dần dần ép tới gần, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng rõ ràng; nó kịch liệt khuấy động màng nhĩ, át hết tất cả tiếng gào khóc của cảnh sát và tiếng hét điên cuồng thất thố của bác sĩ.

Đó thực ra là dấu hiệu báo trước tim sẽ ngừng đập đột ngột.

Nhưng ngay lúc lưỡi hái tử thần sắp nhẹ nhàng lướt qua cổ họng, thần trí của cậu lại tỉnh táo đến lạ thường, nếu có thêm chút sức lực, hẳn là còn có thể nói ra khỏi miệng tâm nguyện lớn nhất trong lòng: Hãy để tất cả mọi chuyện kết thúc đi, thật sự quá đau đớn.

Thật sự quá đau đớn.

Chặng hành trình dài đằng đẵng vô tận này, cuối cùng cũng đã đến lúc tốt nhất để nó có thể kết thúc...............

Đồ thị trên máy đo nhịp tim càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh, giống như một sợi dây thép mỏng manh bị ném lên bầu trời, rồi bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người; giây tiếp theo, một đường thẳng chấn động lòng người bất ngờ kéo dài trên màn hình, còi báo động vang lên điên cuồng đi kèm với ánh sáng đỏ.

.....Tim ngừng đập!

Người thanh niên nhắm mắt lại, thân thể đổ ập xuống giường cấp cứu, sau đó chìm xuống biển sâu tối tăm lạnh lẽo.

Thế giới bị thủy triều nhấn chìm, xoay tròn đi xa. Tiếng khóc nỉ non, tiếng gào tiếng la hét của vô số người hòa quyện vào nhau, bện lại thành một đoạn phim trừu tượng, bay lả tả rồi hóa thành hư vô.

Trong thế giới yên lặng đến tận cùng, cậu lại nhìn thấy người kia.

Bóng trắng đó phát sáng, lướt qua khoảng không ngưng tụ và đám đông, nhẹ nhàng đi tới trước giường cấp cứu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu không nhớ đoạn ký ức này đã từng xảy ra, nhưng có lẽ cảnh tượng trước mắt này là chân thực, bởi vì tất cả chi tiết đều rõ ràng, thậm chí còn có thể giơ tay chạm vào hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt của nhau.

......Anh tới thật sao? Cậu mơ hồ nghĩ.

Thân thể bị thương nặng sắp chết đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm, tất cả mọi đau đớn đều chậm rãi tan biến. Cậu từ từ ngồi dậy khỏi cái cơ thể tàn tạ, cõi lòng tràn đầy mong đợi, đưa tay về phía bóng trắng đang tỏa sáng rạng rỡ kia.

......Anh tới đón em sao?

Bóng trắng thực sự đưa tay ra, năm ngón tay của hai người đan xen, lòng bàn tay dán vào nhau, tựa như chưa từng có đau đớn và hành hạ. Cậu mỉm cười, nhưng giây tiếp theo cậu thấy đôi mắt quen thuộc đó bình tĩnh chăm chú nhìn mình, ánh mắt tràn ngập cảm xúc nào đó, không phải niềm vui gặp lại sau xa cách, mà là một nỗi buồn không tên.

Cậu ngây ngẩn, bóng trắng mấp máy môi không tiếng động nói từng chữ:

Quay về đi, Ngô Vu.......

Quay về đi, bắt đầu từ rất nhiều năm về trước, bắt đầu từ lúc tất cả những sự thay đổi còn chưa xảy ra, em đã quyết định nhất định phải sống, tiến về phía trước, băng qua ngọn lửa thiêu rụi làng mạc, vượt qua vùng đất đầy rẫy cảnh tan hoang, vĩnh viễn không thể quay đầu.....

Ngô Vu hoảng sợ, gắng sức níu lấy bàn tay trong suốt kia, nhưng cậu không nói nên lời, cuối cùng bóng trắng nở một nụ cười, nụ cười tràn đầy vẻ dịu dàng và áy náy, sau đó bàn tay dùng sức đẩy một cái!

Thình thịch!

Âm thanh thực sự không lớn, nhưng lại giống như một tiếng nổ lớn, dội vào màng nhĩ của tất cả mọi người.

Thân thể người thanh niên bật lên dưới cú sốc điện, rồi nặng nề rơi xuống, tay chân không chút sức sống chợt giật giật!

"Điện tâm đồ đã khôi phục!"

"Tim vẫn còn đập!"

.......

Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng khóc và tiếng cười vang lên khắp trong ngoài phòng giải phẫu. Vùng nước sâu bị tia sáng xuyên thủng, một sức mạnh vô hình trong biển máu đỡ cậu lên cao, cho đến lúc cậu trồi lên mặt nước biển được bao phủ trong ánh sáng chói lòa.

Ngô Vu vô thức mở đôi mắt chồng chất vết thương ra. Khoảnh khắc ấy, tất cả ồn ào huyên náo đều rút lui như thủy triều, chỉ còn lại tiếng thở dài than vãn mơ hồ xa xôi, lượn lờ biến mất trong hư không.

Tên em vĩnh viễn khắc trong lòng đất, linh hồn em nhìn về cõi chết mà sống....

"Cục trưởng Phùng, cục trưởng Phùng!" Một cậu trinh sát kỹ thuật vội vã băng qua hành lang, đến mồ hôi cũng không kịp lau, giơ máy tính bảng ra trước mặt cục trưởng Phùng: "Phía an ninh mạng mới chặn được tin tức mới nhất trên web đen, thời gian phát hành chưa đầy năm phút, đang khẩn cấp theo dõi đường dẫn phát tín hiệu, trước mắt vẫn chưa định vị được địa chỉ IP, ngài xem!"

Cục trưởng Phùng cúi đầu nhìn lướt qua, nụ cười nháy mắt cứng lại.

Đó là một trang web nền đen, URL là một chuỗi ký tự liên tiếp ngẫu nhiên kết thúc bằng .clos, ID người gửi tin là ký tự thuần không thể click vào. Giữa màn hình là một tấm ảnh thẻ 3×4, trong ảnh là một người mi thanh mục tú, vẻ mặt bình thản, hình dáng lông mày và sống mũi đều đặc biệt chuẩn mực, giống như một bức tượng tạc bằng ngà voi trắng tinh thuần khiết; khóe môi không huyết sắc trời sinh hơi trễ, bình thản rũ xuống, tựa như đời này chưa từng nở nụ cười, cần cổ thon dài quy cũ giấu gọn trong cổ áo sơ mi đen.

Nhân vật chính trong bức ảnh này rất quen thuộc đối với tất cả mọi người, cậu ta vừa mới thoát chết trong gang tấc ngay trong phòng cấp cứu.

".........." Ngón tay cục trưởng Phùng run rẩy, vuốt trang web xuống, một hàng chữ đỏ rất lớn đập vào mắt, mỗi một nét chữ đều đẫm máu khiến người ta hãi hùng khiếp vía:

[Treo thưởng]

"Tên thật không rõ, biệt hiệu 'Họa Sư', giới tính nam. Có thể điều tra tung tích khắp vùng Tam Giác Vàng, quên mình phục vụ cho công an Trung Quốc đại lục mười hai năm. Phần thưởng săn đầu mới nhất là 108.2409BTC. Phần thưởng thông tin hành tung là 5.4121BTC."

"Quá trình thực hiện cần quay lại video để làm bằng chứng."

"Nếu cung cấp bộ phận tay chân, chấp nhận mức giá đưa ra thỏa đáng, đầu người có thể bàn bạc riêng."

Thực ra, có thể đoán trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không một ai nghĩ đến nó lại tới một cách nhanh chóng và khoa trương như vậy.

Bàn tay của cục trưởng Phùng cứng ngắc lạnh lẽo như bị đông cứng lại, mất một lúc lâu mới từ từ buông cái máy tính bảng xuống dưới ánh mắt lo lắng của cậu trinh sát kỹ thuật.

Không có ai chú ý đến sự tĩnh mịch đọng lại trong góc hành lang nhỏ bé này.

Mọi người ôm nhau, reo hò xoay quanh, vượt qua khung cửa sổ lạnh lẽo bên ngoài phòng giải phẫu, vượt qua biển đèn đô thị được tạo thành từ hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình, theo gió đêm biến mất nơi cuối đường chân trời, tựa như một khúc phúng điếu không ai hay cũng chẳng ai biết.

***

Một năm sau.

Miến Điện, Bang Shan.

Nắng ban mai bao phủ thị trấn nhỏ nơi biên giới, chợ phiên dần trở nên náo nhiệt, bán xương hổ, bán ngọc giả, một gói bột trắng trộn với nửa gói vôi, ba lạng ma túy đá nhét hai lạng đường phèn, các cửa hàng nhỏ cũng lục đục kéo rèm cửa, gái điếm kết thúc công việc tụm năm tụm ba, mùi nước hoa và mỹ phẩm kém chất lượng cộng thêm mùi rượu mùi mồ hôi hôi thối tỏa ra khắp đường lớn ngõ nhỏ, tiếng trêu chọc từ khắp nơi bay tới.

"Ông chủ Tần!" Có một người phụ nữ mắt nhọn, õng ẹo cười hỏi: "Buôn bán thế nào? Buổi tối có tới tìm bọn em chơi không?"

Ông chủ Tần mặc áo phông quần đùi chân đi dép tông, đeo mắt kính viền bạc bộ dạng hào hoa phong nhã, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, nằm trên ghế nằm trước cửa tiệm đọc sách, trên bảng hiệu bên cạnh viết tên các mặt hàng mà cửa tiệm bán - Phật bài, tiểu quỷ, bào thai nguyền rủa, các loại bùa chú thủ công mỹ nghệ; kẹp giữa hai cửa tiệm, tiệm bên trái bán buôn ma hoàng, tiệm bên phải bán thuốc phiện tính theo cân bỏ trong bao bố, cửa tiệm của hắn có thể nói là một luồng suối văn nhã nghệ thuật.

"Miễn cưỡng sống qua ngày thôi, nào dám ủy khuất các chị em?" Ông chủ tần nhướn cặp chân mày anh tuấn, uể oải cười nói: "Qua giai đoạn này rồi nói."

Các cô gái hi hi ha ha đùn đẩy nhau đứng lên: "Ông chủ Tần tới chơi không thu tiền!" "Không chỉ không thu tiền còn có thể thu lại!" "Tới đi mà tới đi mà!"

Cửa tiệm khắp chợ đều không lắp cửa, tiếng cười nói tiếng chửi bới không ngớt, hơn nửa con phố nhất thời tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Đúng lúc này, tiếng động cơ từ phía xa văng vẳng truyền tới, rất nhanh đã át hết tiếng người. Mọi người rối rít quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong làn sương mù bao phủ thị trấn thoáng hiện ra bóng xe, tiếp đó là mười bảy mười tám chiếc xe Jeep khắp bốn phương tám hướng từ trên đường núi lao xuống, bỗng nhiên vọt vào chợ trong những tiếng la hét chói tai!

"Gì vậy?!" "Cớm?!" "XX tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Bọn buôn ma túy khắp chợ cũng không phải là thùng rỗng, chốc lát nhà nhà đều đem súng kíp xông ra đường, nhưng còn chưa kịp nổ súng đã thấy cửa kính xe ào ào hạ xuống, mấy chục khẩu tiểu liên đồng loạt nả đạn!

Mấy tên tiểu thương cầm đầu lập tức bị bắn thành cái sàng, chớp mắt nửa cái con phố biến thành địa ngục bị bao trùm bởi thuốc súng, mảnh đạn và máu thịt văng tứ tung, tiếng gào thét tiếng kêu khóc nổ ra, vô số người hoảng hốt lo sợ bỏ chạy tứ tán, nháy mắt tản đi sạch sẽ. Mười mấy chiếc xe kia đột ngột dừng lại, tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường rít lên chói tai, mấy chục tên vệ sĩ đủ mọi màu da vác súng tiểu liên lao xuống khỏi xe, bao vây cửa tiệm thủ công mỹ nghệ kia.

Sau đó bọn vệ sĩ nhường ra một con đường, một người đàn ông da trắng, dáng người dong dỏng cao, tóc màu hạt dẻ, hơi khom người xuống khỏi xe chống đạn, mỉm cười tháo kính râm:

"Biết hưởng thụ cuộc sống quá nhỉ, Tần Xuyên?"

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng, mùi máu tanh tựa như vừa chạm vào sẽ lập tức nổ tung, ông chủ Tần ngồi dậy, bị mấy chục họng súng chỉa vào đầu thở dài, hắn tiện tay ném khẩu súng vừa rút từ dưới ghế nằm ra: "Tao cho rằng mày đã đi theo trang web "rãnh Mariana' cùng nhau nguội lạnh rồi chứ, 'Sa Ngư'......Mày dùng loại phương thức này chào hỏi thật chẳng có chút thiện ý gì cả, lần sau có thể thử đổi cách khác xem sao?"

Người đàn ông da trắng gọi là Sa Ngư vuốt tay: "Nhưng Văn Thiệu chết, giá ma túy thế giới biến động, cho dù là ai tự nhiên vô cớ tổn thất mấy trăm triệu đô tâm tình cũng sẽ không tốt, mày nói có đúng không?"

"Tao vô cùng thấu hiểu đồng tình, nhưng chẳng liên quan gì đến tao cả." Tần Xuyên lập tức giải thích: "Văn tiên sinh là một nghệ thuật gia khiến người ta thương tiếc, chỉ là thiếu chút may mắn thôi, tao nguyện ý vì anh ta dùng nửa đời ẩn cư sau này của tao công thêm cả đời ăn chay làm cái giá cầu xin Thượng Đế cho kiếp sau của anh ta được may mắn......."

"Văn Thiệu theo chủ nghĩa vô thần."

"........" Tần Xuyên bất đắc dĩ nói: "Lại càng đáng tiếc."

"Thay vì ở biên giới trốn tránh cả đời, hay mày ra mặt dọn dẹp cái đống phiền phức hắn lưu lại đi, cũng coi như là phương thức tưởng niệm tốt nhất đối với hắn." Sa Ngư mỉm cười ra hiệu, một tên vệ sĩ lập tức mở máy tính bảng đưa lên, trên màn ảnh là một người đàn ông gốc Hoa khoảng năm sáu chục tuổi tóc hoa râm mập lùn tầm thường: "......Vạn Trường Văn, mày biết chứ?"

Khóe miệng Tần Xuyên khẽ giật giật.

"Văn Thiệu vẫn luôn là đối tác có giá trị nhất đối với tao. Hắn là một nhà hóa học thiên tài, thông minh, thành thật lại không có lòng tham, tất cả 'Lam kim' đều được cam đoan bán ra dưới hệ thống trang web của rãnh Mariana, bảo đảm sự cân bằng giá cả của các loại ma túy trên toàn bộ gệ thống chợ đen." Giọng điệu của Sa Ngư mang theo vẻ buồn bã lịch sự: "Nhưng người kế nhiệm dạng cấu trúc 'Lam kim' - họ Vạn bạn của mày, lại không thừa hưởng được chút đức tính tốt nào từ hắn."

Tần Xuyên vừa định lên tiếng, đã bị Sa Ngư cắt ngang: "153%"

"Trong vòng chưa đầy hai năm, lượng lam kim trên toàn thế giới đã điên cuồng tăng trưởng lên đến 153%, giá thành giảm 300%, giá cả của các loại ma túy tổng hợp khác cũng lao dốc không phanh. Điều khó hiểu hơn nữa là, Vạn Trường Văn tựa như cực kỳ kiên định tuân thủ tác phong truyền thống phù hợp với bè phái buôn ma túy cũ, hoàn toàn không có ý hợp tác với web đen."

"Tao tôn trọng giá cả của mỗi một người bán trên thị trường này, cũng tôn trọng tác phong sử dụng môi giới để tiến hành giao dịch của thế hệ trước, cho nên tao cần mày." Sa Ngư nói chuyện lịch sự lễ độ, tựa như một quý ông có giáo dưỡng, hoàn toàn không nhìn ra giờ phút này gã đang để người dùng mấy chục khẩu súng chỉa vào đầu Tần Xuyên: "Nếu mày có thể ra mặt thuyết phục Vạn Trường Văn để hắn liên kết đường dây hàng hóa của mình lên 'rãnh Mariana', vậy thì tao sẽ vô cùng cảm kích, đồng thời sẽ rút ra một phần lợi nhuận của Vạn Trường Văn nhường cho mày, để mày làm vốn tiếp tục ẩn cư lánh đời, cả đời ăn chay, khấn vái Thượng Đế, hoặc làm bất cứ đồ chơi gì mà mày muốn. Khoản giao dịch này rõ ràng rất công bằng, mày nghĩ sao? Phó đội trưởng Tần?"

Tần Xuyên há miệng mấy lần cũng không xen vào được câu nào, cuối cùng bất lực thở dài, lẩm bẩm: "Quả thực rất công bằng, chỉ là có một vấn đề về kỹ thuật."

Sa Ngư hứng thú: "Vấn đề gì?"

"Mẹ Vạn Trường Văn chết."

Tất cả mọi người không hẹn mà cũng nghĩ đến danh tiếng của Tần Xuyên ở phương diện nào đó.....Hoặc là truyền miệng, Sa Ngư im lặng "Ồ" một tiếng, không nhịn được muốn chứng thực: "Cho nên mẹ hắn với mày......?"

"Vạn Trường Văn mạo hiểm khiêng quan tài về nước, sau đó bị cảnh sát bao vây ở biên giới, theo tao biết thì trước mắt hắn đang trốn chui trốn lủi ở Hoa Bắc." Tần Xuyên lại thở dài, nói: "Nhưng tao đã từng thế, trừ phi chết chôn xuống đất rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt chân lên biên giới quốc gia nửa bước."

Xung quanh an tĩnh như vùng đất chết.

"Cho nên thật xin lỗi," Tần Xuyên đối mặt với họng súng đen ngòm trước mặt, bất đắc dĩ buông tay nói: "Nổ súng đi."

Không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích, gió thổi ngang qua khu chợ bừa bãi, xác chết ngổn ngang tỏa ra mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.

"........." Cặp mắt màu xanh u tối nhìn của Sa Ngư nhìn chằm chằm Tần Xuyên không chớp mắt, chỉ cần liếc qua đôi mắt đó cũng khiến đáy lòng người ta vọt ra cơn ớn lạnh.

"Mày bảo tao nổ súng," gã sâu xa lặp lại, cười hỏi: "Mày chắc chắn?"

Không cần gã phân phó, tên đàn em cầm máy tính bảng đã vuốt một cái, trước mắt Tần Xuyên lập tức xuất hiện một đoạn video chân thực......

Dòng xe cộ qua lại không dứt, người đi đường chen vai thích cánh, tấm biển màu xanh chữ trắng trên cửa đối diện đường xe chạy viết - Cục công an thành phố Kiến Ninh. Ống kính dừng lại hai giây, như muốn để cho Tần Xuyên có cơ hội nhìn rõ mấy chữ này, sau đó chuyển hướng về phía chiếc G65 màu bạc đậu bên vỉa hè cách đó không xa, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày nho nhã mặc áo khoác màu xám đang ngồi trên ghế lái, ánh huỳnh quang trên màn hình di động chiếu lên gò má vô cùng quen thuộc.

"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!" Tần Xuyên bi thương xúc động nói: "Tao đã chuẩn bị vì hắn ở ẩn, ăn chay cả đời, mau ra tay!"

"Không đợi thêm chút nữa sao?" Sa Ngư cười hỏi.

Một giây sau, hình ảnh lại chuyển, Nghiêm Tà - đội trưởng chi đội hình sự Cục công an thành phố Kiến Ninh xuất hiện trong ống kính, trên mặt mang theo nụ cười mơ hồ, sải bước băng qua đường, đi thằng về phía G65, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới.

Tần Xuyên: ".........."

Yên lặng một hồi lâu, Sa Ngư mới hài hước nói: "Vẫn còn chắc chắn chứ?"

Tần Xuyên cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới dùng sức xoa mặt, thở dài một hơi.

"Nếu mấy năm trước mày hỏi tao, có lẽ câu trả lời sẽ khác, nhưng hiện tại tao cảm thấy vượt biên cũng không khó đến vậy." Hắn thành tâm thành ý nói: "Dù sao con người tao, trước đến giờ ai cũng biết tao thề thốt như cơm bữa."

Sa Ngư bật cười.

Mấy chục khẩu tiểu liên rắc rắc đồng loạt thu vào, Tần Xuyên cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế nằm, tháo mắt kính xuống xoa xoa ấn đường, bất lực nói: "Nhưng giá để tao làm môi giới không rẻ đâu, nếu vụ này tao không thu phí, truyền ra ngoài rồi thì sau này tao không thể thu phí được nữa, làm không tốt mấy khách hàng trước bị tao làm thịt cũng bắt chước xếp hàng thay phiên đến cửa cạo đầu tao. Cho nên nhiều hay ít thì mày cũng phải trả cho ta chút đỉnh, coi như mày thuê tao, sau này còn có thể đứng vững trên giang hồ, dù gì mày cũng là người có tiền, hay chúng ta đặt cọc trước, được không?"

Chuyện này cũng coi là hợp tình hợp lý, Sa Ngư thôi cười, nheo mắt quan sát Tần Xuyên, sau khi tháo kính ra lại là khuôn mặt ngây thơ vô số tội, dự đoán cái tên cựu cảnh sát tay không tấc sắt này cũng không thể làm nên sóng to gió lớn gì, mới nhàn nhạt nói: "Có thể. Mày muốn bao nhiêu?"

Ai ngờ Tần Xuyên lại nhướng mày nòi: "Tao không cần tiền."

Hắn quay người giẫm lên gạch vỡ và đá vụn, đi về phía cửa tiệm mới bị mấy chục khẩu tiểu liên càn quét lúc nãy, hoàn toàn không quan tâm tới việc cửa kính bị bắn vỡ thành cái mạng nhện và nửa cái quầy bị sập. Giữa vô số tay súng trang bị đầy đủ trong tối ngoài sáng đang mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm bóng lưng nhàn nhã của hắn, chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng lạch cạch của máy in kiểu cũ, chốc lát sau thấy Tần Xuyên cầm một tờ giấy giống cái bức họa vén rèm bước ra.

Một tay súng nhận lấy bức họa, cảnh giác bước thụt lùi, đưa bức họa cho Sa Ngư, người sau bất ngờ "Ồ" một tiếng:

"Không phải đàn bà?"

Tần Xuyên: "..........."

Mỹ danh "bạn thân của phụ nữ" của hắn có lẽ đã vượt qua Kiến Ninh lan ra toàn thế giới.

"Tao còn tưởng rằng mày không đòi tiền, là vì muốn đòi đàn bà," Sa Ngư đưa bức họa ra xa, hướng về cái cửa tiệm rách nát cẩn thận quan sát chốc lát, như hiểu ra gì đó, hứng thú hỏi: "Không ngờ khẩu bị của mày cũng thật đặc thù, không lẽ là sở thích thiểu số?"

"Quá khen, chỉ là tao có sở thích sưu tầm thôi." Tần Xuyên khiêm tốn nói: "Ra giá cao quá thì tao không mua nổi, đành phải chém khách hàng."

Đối thoại giữa hai người rất khách khí thân mật, giống như hai người bạn cũ đã lâu không gặp, cảnh tượng mưa bom bão đạn trước đó cứ như chưa từng xảy ra. Sa Ngư trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, nhún vai cực kỳ cởi mở tôn trọng sở thích riêng tư của người khác, nói: "Phải không? Nếu vậy thì không thành vấn đề, tiền đặt cọc mày muốn rất nhanh sẽ được đưa đến trước mặt mày."

Sau đó gã giao bức họa cho vệ sĩ, làm một động tác mời: "Quân cảnh Bang Shan rất nhanh sẽ bao vây nơi này, lên xe đi phó đội trưởng Tần, hoan nghênh hợp tác."

Bóng cây xa xa trên đường núi rít lên, trong gió phảng phất truyền tới tiếng xe tải quân dụng lao vùn vụt.

Tần Xuyên làm người rất dứt khoát, cái gì cũng không mang, nhấc chân là đi, dưới sự 'hộ tống' của vệ sĩ khom người chui vào xe, sau đó hơn chục chiếc xe Jeep chống đạn quay đầu đi ra khỏi chợ, phụp phụp mấy tiếng trầm thấp, nghiền lên mấy thi thể khắp mặt đất kéo lê một đường máu thật dài.

"Vậy một năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lao vùn vụt về phía sau, Tần Xuyên ngồi trên ghế sau bị kẹp giữa hai tên vệ sĩ cầm súng, đường đi xóc nảy, hắn rảnh rỗi tán phét: "Rãnh Mariana đã offline một năm rồi, đoán chừng ngay cả Interpol cũng cho rằng mày đã chết, còn có truyền thuyết một tên nằm vùng một người một ngựa đánh úp hạ cả một đội quân trang bị vũ khí đầy đủ của mày. Ài, thế rốt cuộc tin đồn có thật không?"

Sa Ngư từ trên ghế phụ quay đầu xuống nhìn thẳng vào hắn, trên mặt không rõ vui giận.

Trong buồng xe trừ tiếng động cơ ầm ầm ra thì yên tĩnh khác thường, qua một lúc lâu, khi Tần Xuyên cho rằng gã sẽ không trả lời, Sa Ngư lại bất ngờ mở miệng hỏi ngược lại:

"Mày biết 'Họa Sư' không?"

"Ai?"

Sa Ngư chậm rãi mỉm cười, trong đôi mắt màu xanh biếc lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

"Mười năm trước, Arthur - quản lý an ninh đắc lực nhất của tao sa lưới ở Đông Nam Á, lúc đó tao đã dùng tất cả biện pháp nhưng vẫn không tra ra được kẻ đứng sau là ai, cuối cùng chỉ đơn giản nghĩ rằng là do cảnh sát may mắn. Cho đến năm ngoái, nó đích thân xuất hiện trước mặt tao, như một bóng ma từ địa ngục lên đòi mạng, tao mới nhận ra hóa ra đã nhiều năm như vậy, tao ở Bắc Mỹ bán Fentanyl, xây dựng một nhà máy sản xuất ma tuý tổng hợp, thiết lập một server web đen ở Hà Lan, khiến cho cả ba lệnh truy nã màu đỏ của Interpol đều bó tay bất lực, nhưng từ đầu đến cuối không bao giờ thoát khỏi tầm ngắm của người đó."

"Họa Sư," Sa Ngư ngừng một chút, mới nhẹ giọng nói: "Đưa hắn tới trước mặt tao không phải may mắn, mà là vận mệnh."

Tần Xuyên trầm ngâm gật đầu, hỏi: "Nhưng mày còn sống, vậy xem ra là hắn chết?"

Trước xe là cánh đồng anh túc mênh mông bát ngát, phất phơ dưới ánh mặt trời. Sa Ngư quay đầu nhìn về phía trước, gương chiếu hậu phản chiếu nét cười âm u trong đôi mắt màu xanh nước biển, như đang nhớ về cố nhân, nhưng trong đó lại ám thị vẻ khát máu khiến người khác rợn tóc gáy.

"Không, số phận vô cùng tàn nhẫn đối với hắn, tao còn sống, mà hắn cũng không chết được."

Mí mắt Tần Xuyên giật giật, mà giọng điệu của Sa Ngư lại vô cùng dịu dàng:

"Nhìn đi, vùng đất trước mắt mày, là nơi 'Họa Sư' đã từng đến........"

Xa xa xe tải ngụy trang đã bao vây khu chợ, mà đoàn xe Jeep đã hùng dũng chạy về hướng Bắc. Đỉnh núi dưới quốc thổ bao la bát ngát, cột mốc biên giới đã dần dần khuất sau núi non trùng điệp, phản chiếu ánh vàng mờ ảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play