Chương 26

Vũ Quá Tích Niên- Khởi Linh

***

Trước cửa nhà kho giăng đầy dây cảnh giới, vài xe cảnh sát quây thành vòng cách ly, đám công nhân bị cảnh sát chắn ngoài vòng đang bàn tán xôn xao đằng xa.

"Hai giờ sáng đêm qua, đèn ở kho hàng bảo quản bỗng bật sáng gây gián đoạn camera. Khi nhân viên trực ban Niên Bác Văn định mở cửa kiểm tra thì đột nhiên bị tấn công, có người giơ tay đánh vào sau gáy cậu ta khiến cậu ta bất tỉnh tại chỗ, sau đó lấy mất thẻ ra vào kho hàng."

"Trong khoảng thời gian từ hai giờ rưỡi đến hai giờ bốn mươi, bảo vệ chủ quản Điêu Dũng sau khi tự kiểm tra kho hàng kiểm soát chặt thuốc hóa học đã phát hiện có ánh đèn pin le lói ánh lại trong đống chai lọ xếp thành hàng. Ban đầu, anh ta tưởng đó là nhân viên trực ban Niên Bác Văn, bèn lên tiếng hỏi thế nhưng khi đối phương vừa nghe thấy tiếng đã lập tức tắt ngay đèn pin, Điêu Dũng cảm thấy lạ thường, khi bước đến gần trong bóng tối lại bị đối phương dùng vật nhọn đâm vào ngực phải dẫn đến hôn mê."

Nghiêm Tà vội vàng băng qua đám người, một cậu cảnh sát đứng trước nhường đường cho hắn, Hàn Tiểu Mai vội vã chạy từ bên này sang, vừa thở hổn hển báo cáo vụ án, vừa không khỏi dòm trộm người thanh niên đeo kính râm đứng sau lưng phó đội trưởng Nghiêm.

Chắc có lẽ cảm nhận thấy ánh mắt của cô nàng, chàng thanh niên dùng nắm đấm che miệng ho nhẹ.

"Đừng đến gần anh ta, anh ta đang bị cảm." Nghiêm Tà không ngoái đầu mà dặn.

Hàn Tiểu Mai đành dằn lòng không để nội tâm nói một tiếng "Ò" sắp nhảy vọt ra kia.

"Tình trạng của bảo vệ chủ quản Điêu Dũng như thế nào rồi?" Nghiêm Tà hỏi.

"Khá nghiêm trọng, anh ta bị ngất hơn ba tiếng trong kho hàng mới được người phát hiện, may mà vết thương không sâu. 6 giờ sáng nay anh ta được người đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình trạng hiện tại đã đi vào ổn định, cũng có thể trò chuyện, đang nằm trên giường lấy lời khai đơn giản cùng cảnh sát thuộc đồn công an, đồng thời cũng nhận định người tấn công anh ta chính là thực tập sinh mới đến trong phòng thí nghiệm của công ty, cũng chính là bạn cùng phòng của Phùng Vũ Quang, Sở Từ."

Cảnh sát kéo dây cảnh giới, Nghiêm Tà cúi đầu chui vào, cau mày nói: "Sáu giờ sáng nay phát hiện người vô tội bị thương, tại sao mấy tiếng sau mới báo án?"

Hàn Tiểu Mai: "Ầy...."

Bọn họ đi đến cửa kho hàng, đứng yên tại chỗ.

Hàng chai lọ phủi bụi mờ xếp gọn trong căn phòng nhà máy, đan xen là một vài ống nghiệm màu sắc bất đồng, ngay ngắn có trật tự.

Nhân viên khám nghiệm đã lấy xong dấu chân cùng dấu vân tay, đang lục tục rời khỏi. Hiện trường mất trộm không hề lộn xộn, thậm chí còn sạch sẽ đến đáng ngờ, nếu không phải trên mặt đất vẫn còn dụng cụ bị đập vỡ và một vũng máu thì gần như không thể tìm được nhiều dấu vết.

"Hình thể của bảo vệ chủ quản bị thương như thế nào?" Nghiêm Tà hỏi.

Hàn Tiểu Mai vội vàng lật vở ghi của mình: "À.......đó là.......cường tráng rắn chắc, từng là huấn luyện viên tập gym."

Nghiêm Tà giơ ngón cái, chậm rãi bước vào hiện trường, thấy thật không thể tin nổi:

"Dưới hiện trường thế này mà chỉ đánh headshot một cú, cô em đừng nói với anh, cậu sinh viên hệ cao học môn hóa kia là cao thủ võ lâm nhé?"

Tiếng cười gượng vang đến từ sau lưng: "Đúng thế thật đấy."

Nghiêm Tà quay đầu, một người đàn ông trung niên hơi béo mặc comple đang dẫn Cao Phán Thanh đến, quầng thâm đen xì dưới mắt hiện rõ, khuôn mặt khó dấu được vẻ tiều tụy, ân cần chìa tay ra bắt: "Xin chào đội trưởng Nghiêm, xin chào, nghe tên đã lâu."

"Anh là......."

Cao Phán Thanh nói: "Đinh Gia Vượng, kĩ sư của nhà máy hóa chất đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của đối tượng tình nghi Sở Từ và nạn nhân Phùng Vũ Quang. Lần trước có đến cục thành phố lấy lời khai nhưng cậu không có mặt, tiểu Mã đã đón tiếp."

Nghiêm Ta nói nhỏ: "Ờ."

Đinh Gia Vượng nhìn Giang Đình đứng sau lưng Nghiêm Tà, nghĩ anh cũng thuộc cán bộ cấp cao của thành phố, rất tự nhiên mà giơ tay ra bắt, chẳng ngờ tay vừa giơ đến nửa đã bị Nghiêm Tà chặn lại: "Anh ta bị cảm, nguy hiểm, anh cẩn thận kẻo bị lây."

Giang Đình đội mũ lưỡi trai cùng đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần, chẳng ừ hử gì.

".................." Đinh Gia Vượng dở khóc dở cười: "Xin lỗi, xin lỗi."

Nghiêm Tà giơ tay khoác bả vai Đinh Gia Vượng, cưỡng ép ông ta quay về phía hiện trường: "Chủ nhiệm Đinh đúng không, ban nãy anh nói cái cậu Sở Từ mất tích kia là thật đấy, thật là cái gì?"

Hàn Tiểu Mai trợn mắt nhìn cảnh mới vừa diễn ra ngay trước mặt mình, lòng thầm nháy lên một màn máu cún lửa hận tình thù, từ "người của anh chỉ mình anh được chạm" đến "Anh muốn cả thế giới này biết, ngay tại nơi này, em thuộc về anh", kịch bản ly kỳ, bẻ gắt tài tình, tình cảm mãnh liệt, đủ để viết ra một quyển sách độ dài trung bình tầm chục ngàn chữ.

"Cô đang nghĩ gì đấy?" Đôi mắt dưới vành mũ của Giang Đình khẽ híp, lạnh lùng nhìn cô nàng.

Hàn Tiểu Mai run rẩy, giơ lau nước bọt không tồn tại trên khóe miệng theo ý thức: "Không, không có gì."

Nghiêm Tà nghe thấy giọng của Giang Đình, vành tai khẽ giật, tựa như chó sói nhanh nhạy đánh hơi thấy mùi của mèo con, cảnh giác mà quay đầu nhìn: "Hai người kia nói gì thế, giữa hiện trường vụ án mà anh anh em em cái gì? Nào, anh qua đây, qua chỗ tôi này." Nói xong đoạn giơ tay bắt lấy vai Giang Đình, kéo mạnh anh đứng sang gần mình, kế đó giơ tay vẫy với Đinh Gia Vượng: "Không liên quan đến anh, anh cứ nói tiếp đi."

Đinh Gia Vượng cười xấu hổ: "Đó là....đó là chuyện như thế này, sau thì chúng tôi mới biết cậu sinh viên này không chỉ thông minh, chỉ số IQ cực kì cao, hơn nữa võ nghệ cũng không tệ. Anh đừng thấy bình thường cậu ta độc lai độc vãng, cực kì im lặng, nhưng thực chất loại nhóc con to khỏe như Phùng Vũ Quang không phải đối thủ, Sở Từ chỉ đạp một cú là cậu ta bay thẳng từ trong ra ngoài phòng rồi, tư thế đó dù không phải dân chuyên nghiệp, chí ít cũng từng luyện tập rồi."

Nghiêm Tà cực kì kinh ngạc: "Hai người đó từng đánh nhau à?"

"Từng đánh nhau rồi," Đinh Gia Vượng nói chắc chắn: "Ngay trước thời điểm Phùng Vũ Quang gặp nạn.....tầm hơn hơn một tuần trước."

Nghiêm Tà và Giang Đình cùng liếc nhìn nhau, quay đầu nói: "Xảy ra chuyện như thế mà không ai hành động hay phản ứng sao? Mã Tường! Gọi Mã Tường lăn qua đây cho anh!"

"Không trách được đồng chí cảnh sát, không trách đồng chí cảnh sát được!" Đinh Gia Vượng cuống quýt ngăn cản: "Tại lần trước tôi không nói chuyện này ra. Ài, là lỗi của tôi, tôi tưởng đám nhóc con đánh nhau là chuyện bình thường, huống hồ cách thời gian Phùng Vũ Quang được một thời gian rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện............."

"Chi tiết gì, sự kiện gì, có mối liên quan đến tình tiết vụ án, cho dù anh cảm thấy không có giá trị, đều cần phải phản ánh chi tiết cặn kẽ lại với phía cảnh sát!" Nghiêm Tà không khách khí nói: "Giả thiết như sau khi chúng tôi nắm được thông tin này, nhận định Sở Từ có mối hiềm nghi rất lớn với vụ án, thì sẽ áp dụng phương pháp theo dõi phù hợp hoặc đặt máy nghe lén, vậy chuyện tối nay có thể sẽ không xảy ra, và hiện giờ anh cũng không có mặt tại nơi này!"

Nghiêm Tà mắng những lời này rất nặng, còn hành động dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, quả thực cứ trách Đinh Gia Vượng như cháu mình vậy, mặt mũi ông ta lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng.

"Bây giờ..........."

Nghiêm Tà vẫn muốn chửi, bị Giang Đình giơ tay cản lại.

"Vì sao hai người họ lại đánh nhau?" Giang Đình hỏi.

"Chuyện này kể ra cũng là một nùi rối mù, đồng chí cảnh sát ạ." Đinh Gia Vượng cực kì lúng túng, cười gượng nói: "Hai người họ, lúc mới từ Bắc Kinh đến thì đã nảy sinh mâu thuẫn rồi, Sở Từ không muốn ở cùng phòng với Phùng Vũ Quang. Nhưng kí túc xá cho thực tập sinh của công ty chúng tôi chỉ có hạn, muốn ở phòng đơn thì phải thêm tiền, cũng không nhiều, năm sáu trăm, sinh viên Sở Từ nói không kiếm được..........."

Nghiêm Tà nghi hoặc nói: "Cậu ta khó khăn đến mức nào?"

"Thực sự khá khó khăn, người Quý Châu, học nghiên cứu sinh tại Bắc Kinh, học bổng cao nhất hằng năm đều gửi về quê hết."

"Thế Phùng Vũ Quang thì sao? Nhà cậu ta ở Bắc Kinh kinh doanh còn gì?"

Đinh Gia Vượng kêu khổ không ngừng: "Haizz, cũng không phải, nhưng mà người ta không muốn bỏ chút tiền mọn này thì biết làm sao? Sau vụ đánh nhau chúng tôi cũng từng tìm cậu ta nói chuyện, hỏi cậu ta có muốn chuyển sang phòng đơn không, có điều cậu ta cảm thấy phòng đôi khá tốt! Tôi làm sao hiểu trong óc mấy thằng trẩu này nghĩ cái gì chứ!"

Nghiêm Tà sờ cằm, liếc mắt hỏi Giang Đình.

"Trong nguyên tắc tăng mối quan hệ giữa các cá nhân, phản ứng đa sắc thái sẽ được thúc đẩy bởi sự mong chờ theo tiềm thức." Giang Đình thấp giọng nói.

Nghiêm Tà không hiểu: "Cái gì cơ?"

"Là tuổi tâm lý vẫn dừng ở giai đoạn mẫu giáo, dùng phương pháp đơn giản nhưng lỗ mãng để liên tục tỏ rõ mình đang tồn tại." Giang Đình không giải thích nhiều, quay sang Đinh Gia Vượng: "Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến vụ đánh nhau là gì?"

".........Hai người đều không nói rõ lý do, nghe có ý là hình như buổi tối khi Phùng Vũ Quang quay về kí túc, không tìm thấy đồ đạc, bèn mạnh miệng nói Sở Từ cầm mất, tranh cãi đôi ba câu thì bắt đầu xông vào đánh." Đinh Gia Vượng khoa tay múa chân miêu tả khoảng cách, nói: "Đấy xa như thế này này, đạp một cú từ trong đến ra ngoài cửa, dọa quản lý kí túc mém gọi 120........nói chứ bình thường thấy Sở Từ ôn hòa yên tĩnh, đâu ai ngờ đánh nhau cũng giỏi đến thế."

Nghiêm Tà hỏi: "Thế rốt cuộc Phùng Vũ Quang mất đồ gì?"

"Không một ai biết, chính cậu ta cũng không nói rõ được, cuối cùng cậu ta gắt lên bảo sau có nhớ lại thì do bản thân quên trong phòng thí nghiệm." Đinh Gia Vượng giơ cả hai tay: "Cậu nói xem thế này là sao?"

Nghiêm Tà giơ tay gọi Cao Phán Thanh, ghé sát vào tai nói khẽ: "Đi điều tra mấy lời ông họ Đinh này nói là thật hay giả, sau đó lấy toàn bộ băng ghi hình cả khu nhà máy này điều tra toàn bộ."

Cao Phán Thanh gật đầu chạy đi làm việc.

"Mâu thuẫn giữa Sở Từ và nạn nhân lớn hơn nhiều so với những gì cậu ta nói," Nghiêm Tà dùng vai huých Giang Đình một cái, hỏi: "Nguyên Phương, anh thấy sao?"

Giang Đình lườm lườm hắn một cái, đi về đằng trước, ngồi xổm xuống tại nơi có vũng máu đã khô.

Nghiêm Tà đi theo lên, cũng ngồi xuống đối diện với anh, chỉ nghe anh hỏi: "Đã xét nghiệm clo huyết thanh chưa?"

"Dựa theo lý thuyết lí hóa, bước đầu có thể suy đoán, thời gian vũng máu hình thành rơi vào khoảng từ hai giờ rưỡi đến ba giờ rạng sáng nay, cơ bản phù hợp với lời kể của người bị hại."

Giang Đình chỉ vào vũng máu: "Sao chỉ có mỗi một chỗ."

"Sau khi bảo vệ chủ quản bị đâm trọng thương, ngã xuống đất, kế đó bị người cầm đèn pin đánh vào huyệt thái dương, gây nên tình trạng hôn mê." Nghiêm Tà cầm vở ghi của Hàn Tiểu Mai, đọc lướt hai dòng, dùng tay chỉ cho Giang Đình: "Cậu nhìn đi, nguyên nhân xuất huyết gây nên hôn mê không nhiều, sau khi bất tỉnh máu chảy trên người hình thành vũng máu. Vết thương trên huyệt thái dương khá nặng, tạo thành chứng chấn động não ở một mức độ nhất định, tôi đã bảo pháp y đến bệnh viện đánh giá thương tổn rồi."

Giang Đình gật đầu không nói, đứng dậy bước đến chỗ đống chai lọ xếp chỉnh tề.

Nghiêm Tà theo đằng trước, chỉ thấy Giang Đình đi được vài bước, bỗng khựng lại, cúi đầu quan sát tỉ mỉ đầu ống vòi xả, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh quay đầu nhìn vũng máu kia nhiều lần, quỳ một chân xuống, nhìn chằm chằm vào vết đỏ sậm trên mặt đất.

"Không phát hiện được chỗ đáng nghi tại hiện trường." Nghiêm Tà suy tư nói, "Tôi cũng thấy hơi lạ với vết máu này, nhưng không biết nó lạ ở đâu, anh thấy sao Nguyên Phương?"

Giang Đình lại cau mày liếc hắn, tựa như muốn nói rồi thôi.

"Cậu nghĩ gì thế?"

"...................." Giang Đình ngó nghiêng chung quanh, chỉ thấy kĩ thuật viên và nhân viên camera đã rời đi, ở gần bọn họ nhất chỉ có đội cảnh sát đang bị đám lãnh đạo của xí nghiệp nhà máy hóa chất vây quanh, đang cúi đầu ghi chép hiện trường, chắc hẳn không nghe thấy bên này đang nói gì.

Giang Đình vẫy tay với Nghiêm Tà.

"?"

Nghiêm Tà cúi sát vào người anh, chỉ nghe Giang Đình hỏi nhỏ nhẹ: "Nguyên Phương là ai?"

"............Phì!" Nghiêm Tà che miệng lại.

Bấy giờ hắn mới nhớ ra Giang Đình hôn mê ba năm không hiểu gì hết, căn bản không biết câu cà khịa của năm cùng từ hot trên mạng, với cả cho dù có tỉnh Giang Đình hiển nhiên không phải người thích online, mà vốn là một tên cán bộ kỳ cựu mới từ quê ra tỉnh.

"Anh thấy đấy, tôi không thể gọi cậu là Giang Đình ngay trước mặt mọi người được, làm vậy sẽ không tốt lắm, anh nói có đúng không đội trưởng Giang." Nghiêm Tà che miệng khẽ thầm thì giải thích bên tai anh: "Bây giờ tôi nói với mọi người anh là bạn tôi, tên Nguyên Phương, cố làm cái tên giả, nhé? Ngoan."

Nét mặt của Giang Đình nửa tin nửa ngờ, Nghiêm Tà mỉm cười vỗ một cái vào người anh.

"................Hiện trường quả thật không có điểm nghi ngờ gì." Cuối cùng, Giang Đình quay sang hướng vết máu, nói: "Vũng máu bên trong đậm, ngoài rìa mỏng, một bên chịu ảnh hưởng khi bị quần áo che đậy, chung quanh không có vết máu bị lau hoặc di chuyển, cơ bản có thể xác định đây là hiện trường thứ nhất, chính bởi vì xung quanh quá sạch sẽ, không có dấu vết từng đánh nhau."

"Nếu nghi phạm từng luyện tập với vũ khí lạnh thì thực sự có thể tung một cú trúng đích," Nghiêm Tà đồng ý nói.

"Có khả năng. Chúng ta không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm mà xác định đối tương tình nghi đã hành động những gì, nghiên cứu sinh môn hóa cũng có thể từng được huấn luyện vũ khí lạnh. Ví dụ như tôi từng gặp một vụ án một người dùng hung khí đâm chết một người tám người bị thương trong vụ ẩu đả, sau mới điều tra đối tượng chịu trách nhiệm chính là một thằng bé 12 tuổi, còn có............"

Giang Đình đột nhiên dừng bước, đứng thẳng người, nói: "Điều tra xem vì sao đối tượng tình nghi mãi không trở về kí túc?"

Nghiêm Tà nhạy bén đánh hơi được: "Còn có cái gì?"

".................."

"Hỏi anh đấy, ê!"

"Còn có người dùng đáy bình rượu đập một phát chết luôn thằng buôn ma túy tay cầm súng!" Giang Đình rụt mạnh tay về, lạnh lùng nói: "Điều đó chứng minh sự dũng cảm ngu xi của người này và may mắn là không có giới hạn!"

Nghiêm Tà phong độ chỉ khẽ mở miệng phát âm câu "Cám ơn đã khen".

"Đội phó Nghiêm, đội phó Nghiêm!" Hàn Tiểu Mai giơ tờ giấy, thở hồng hộc chạy như điên đến, đột nhiên thoáng nhìn thấy nụ cười chưa kịp tắt trên khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Tà, nhất thời giật nảy mình, suýt ngã sấp mặt.

Nghiêm Tà thay đổi sắc mặt trong một giây thần kì: "Làm gì thế, chạy láu ta láu táu ghê vậy?"

"Hoàng, Hoàng..."

"Từ sau vụ dẹp ổ mại dâm kia, chỉ cần nghe thấy từ hoàng là tim Nghiêm Tà sẽ lập tức đập nhanh, andrenalin tăng mạnh, đến thắt lưng cũng hơi đau đau: "Con nhóc này biết nói chuyện không hả?! Cảnh sát hướng dẫn đâu, lão Cao, lão Cao!"

"Ái ái ái, kĩ thuật viên Hoàng, chủ nhiệm Hoàng bảo với em, đưa cho anh cái này." Hàn Tiểu Mai mém cắn vào đầu lưỡi mình: "Đây là biên lai kiểm kê sơ bộ số vật liệu bị mất trộm sau khi nhà máy hóa chất nhanh chóng kiểm kê ra, em em em.....Em còn chờ báo cáo kết quả của chủ nhiệm Hoàng đó."

Mặt mày Nghiêm Tà giận dữ, lấy tờ biên lai trong tay cô nàng, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy tất cả đều là danh từ cùng công thức hóa học, bèn đưa thẳng luôn cho Giang Đình.

"......................." Hàn Tiểu Mai âm thầm nói vài câu.

Nghiêm Tà mẫn cảm hỏi: "Cô đang cà khịa anh đúng không?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play