Chương 25

Vũ Quá Tích Niên- Khởi Linh

***

Nếu nói tối qua chứng kiến khoảnh khắc Giang Đình hít "ma túy" là mười giây thách thức kinh hồn nhất của Nghiêm Tà thì bây giờ sẽ là lúc kiểm tra xem ý thức trách nhiệm, kinh nghiệm cuộc sống của hắn, để xem liệu hắn có hội tụ đầy đủ chuẩn mực đạo đức của một người đàn ông hay không.

Nghiêm Tà cố gắng kiềm chế bàn tay định bắt lấy cổ tay Giang Đình hòng quẳng bay cái tai nghe bluetooth không dây kia ra ngoài xe rồi cán nát bét nó, mà cũng bởi kiềm chế quá đà nên khiến cơ mặt trở nên cứng ngắc: "...........Rửa.....rửa rồi à?"

"?" Giang Đình nói: "Tôi tưởng thứ đồ điện tử này được thiết kế dính nước sẽ bị hỏng ngay chứ?"

Nghiêm Tà: "...................."

Hai người nhìn nhau một lát lâu, Giang Đình có hơi mất kiên nhẫn: "Anh còn cần hay không?"

Nghiêm Tà từ từ giơ cánh tay, ngón tay run rẩy không ngừng, khớp tay cứng đờ gồng ép đến trắng bệch, hắn cầm vào mép cái túi buộc kín sau đó nhanh chóng nhét vào túi quần, khoảnh khắc đó hắn tưởng như cảm thấy bản thân rõ ràng đang ôm túi thuốc nổ C4 nặng 10kg với ngòi nổ đan cháy.

Giang Đình không hiểu hành động này của hắn bèn hỏi: "Anh có bệnh sạch sẽ? Người có bệnh này sẽ không được làm cảnh sát đâu đấy."

Nghiêm Tà kéo da mặt cố mỉm cười: "Không không có, áp lực từ vụ án quá lớn mà thôi."

Nghiêm Tà vẫn còn chìm đắm trong ngòi nổ C4 đang cháy: "Sao thế?"

".............Anh hôm nay không sao thật đấy chứ?" Giang Đình cau mày: "Tôi đã bảo đừng lo rồi, vụ án Hồ Vĩ Thắng có lẽ sẽ được phá rất nhanh đấy."

Nghiêm Tà vô tội nhìn anh.

Dưới ánh mắt nhìn như vậy, Giang Đình rốt cuộc thấy thật bất đắc dĩ, liếc nhìn thời gian rồi hỏi: "Anh chưa ăn cơm đâu nhỉ."

"À? Ừ chưa ăn?"

"Anh mời tôi ăn đi." Giang Đình khởi động xe, nói: "Đi cùng tôi tổng kết lại tất cả manh mối từ trước đến giờ."

Tại một phòng Vip.

Nhân viên phục vụ nhận tờ thực đơn từ phía Giang Đình quay người nhanh chóng mà đi, Nghiêm Tà mới lên tiếng tiếp tục câu chuyện còn dang dở:

"Hồ sơ được ghi rõ trên cơ sở dữ liệu của cảnh sát tiếp nhận, hai tháng trở lại đây, đồn công an đường Di Hòa nhận được hai tin báo án liên quan đến quán bar Tam Hoa Xuân Sự có hành vì mua bán dâm trái phép, đội trị an và trung tâm chỉ huy đều đã xác nhận điều này, cho nên có thể chứng minh tối qua đội cảnh sát ập đến không phải là hành vi cố ý."

Giang Đình trải khăn ra, lau tỉ mỉ từng ngón tay.

"Công an ập đến thì không phải." Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng báo án thì phải."

"Tôi cũng cho là vậy, vì thế đã điều tra cuộc gọi báo án kia, là từ một bốt điện thoại công cộng ngoài thành phố dùng xu để gọi. Hình thức báo án này bất đồng với kiểu báo án bình thường, camera theo dõi không quay được chính diện người gọi, nhìn từ đường nét dáng người, chỉ có thể nhận ra đó là một ông bác tầm năm sáu mươi tuổi."

"Ông bác?"

Nghiêm Tà gật đầu.

"............Hình thức báo án thực sự rất đơn giản, quần chúng phổ thông, sợ ông chủ quán bar có tay trong, sau khi kết thúc sẽ đến trả thù, cố ý sử dụng điện thoại công cộng để báo áo, cưỡng ép báo hết." Giang Đình suy nghĩ một lát, nói: "Nhưng hầu hết gọi báo án về hành vi mại dâm, đại đa số sẽ là thanh niên hoặc bác gái, còn với trường hợp đàn ông trung niên năm sáu mươi tuổi báo án thì tương đối hiếm thấy."

Nghiêm Tà sờ cằm tỏ vẻ đồng ý, sau đó đột nhiên có hơi bất mãn: "Anh có ý gì? Nếu là tôi, cho dù là bảy tám chục tuổi, thấy mua bán mại dâm cũng vẫn sẽ kiên quyết báo án đó nhé!"

".......................Thưa anh, cơm trứng ôn tuyền và bò bông tuyết nướng của anh đây ạ."

Nhân viên phục vụ đỏ mặt đặt đồ ăn xuống, bật lửa dưới vỉ nướng, sau đó rời khỏi căn phòng vip im lặng đến lạ.

Giang Đình dùng đũa khuấy lòng đỏ trứng và cơm, chậm rãi nói: "Không sao đâu, cô ấy chỉ bị sốc vì sự chính trực của anh thôi."

Nghiêm Tà: "......................"

"Phạm vi nắm rõ tình hình hành động tối qua của phía cảnh sát các anh có rộng không?" Giang Đình ăn một miếng cơm mềm, không ngẩng đầu mà hỏi.

Nghiêm Tà vừa nướng thịt bò vừa nhìn anh ăn cơm, cảm thấy dạ dày của tên này chắc chắc đã yếu đến mức không phải đàn ông bình thường nữa rồi, ăn cơm mà cũng lắm yêu cầu đến thế, vừa đòi hấp cách thủy vừa phải mềm lại còn muốn thêm cả lòng đỏ trứng, cả ít dầu ít muối không được có hành, chả biết khi ngủ có cần phải trải hai mươi tấm đệm giống công chúa hạt đậu hay không nhỉ.

"Không bí mật nhưng cũng không lớn, chí ít không lớn đến mức đủ để giải thích tại sao anh cũng có mặt tại Tam Hoa Xuân Sự." Nghiêm Tà nhìn thẳng: "Số nhân viên, hậu cần trung tâm chỉ huy của hành động tối qua, số người biết Tam Hoa Xuân Sự tính sơ sơ khoảng hơn năm mươi người, biết nội dung hành động cụ thể chỉ có người thi hành."

Giang Đình nhai kĩ rồi nuốt miếng cơm đó xuống, lát sau mới nói: "Tôi đang nói, chỉ cần để Dương Mị cắt cử người chầu chực tại cửa công an thành phố, săm soi từng đường đi nước bước của con Phaeton của anh mà thôi."

Nghiêm Tà: ".........Sau này tôi sẽ đổi xe."

"Thế người từng cầm ống morphin đưa cho Hồ Vĩ Thắng thì sao?"

Nghiêm Tà thành thạo nướng chín miếng thịt bò tuyết kibông a, rồi gắp thịt và nửa bát cơm ăn nom như hổ đói, sau đó tiện tay cầm khăn ăn lau miệng, nói: "Chắc là hơn, bình thường ma túy tịch thu chưa kịp tiêu hủy, nhân viên trông giữ, nhân viên thống kê, phòng xét nghiệm, cảnh sát hình sự, đội pháp y, đội ma túy, đội kĩ thuật, đội cảnh khuyển....."

Sắc mặt Giang Đình không vui.

"Dựa theo quy định, chỉ cần tổng sản lượng của ma túy khi tiêu hủy vẫn giữ được đúng số kg là được rồi. Cũng từ chính chuyện này, cục trưởng Lữ mới ý thức được lỗ hổng về mặt quản lí, hiện giờ đang quy trách nhiệm để đám Hoàng Hưng điều tra bằng sạch đấy."

Giang Đình chậm rãi ăn cơm, gần như mỗi miếng cơm đều nhai rốt ráo rồi mới nuốt xuống, cách ăn kiểu này cực kì nhã nhặn và sạch sẽ, tương phải hoàn toàn với Nghiêm Tà đang ăn như gió cuốn mây trôi, càn quét chiến trường ở phía đối diện.

"Năm đó Cung Châu cũng xử lí như thế." Anh nói, "Mất bò mới lo làm chuồng, cục trưởng Lữ của bọn anh cũng là một nhân vật trong mạng lưới công an."

Nghiêm Tà miệng ngậm đầy thịt: "Ờm hởm?"

Giang Đình buông đũa xuống, ấn chuông gọi người phục vụ dọn gần nửa đồ ăn còn thừa lại.

"Hế?" Nghiêm Tà ngẩng đầu tò mò: "Ăn no rồi à? Không hợp miệng à?"

"Không có, tôi no rồi."

"No rồi? Sao anh giống mèo thế?"

Vừa dứt lời, trong phòng vip lại im lặng đến kì cục, Giang Đình mặt lạnh lùng, mà trai thẳng Nghiêm Tà thì bảy tỏ dấu hỏi trên mặt rất thẳng thắn.

Mãi sau, Giang Đình mới hỏi thêm một câu: "........Vì sao anh cứ có ý kiến với cách ăn uống của tôi thế?"

"Gì cơ? Đâu có, đừng nói bừa." Nghiêm Tà lập tức phủ nhận: "Tôi soi anh ăn cơm làm cái gì, liên quan quách gì đến tôi chứ.?"

".........." Nhưng mà Giang Đình không phải tên ngốc, cái thói ăn được miếng cơm bèn phun hai câu cà khịa của Nghiêm Tà rõ ràng đang có ý rảnh rỗi sinh nông nổi.

"Thực ra thì tôi thấy thế này này," Nghiêm Tà nuốt thức ăn , uống cạn một li rượu, làm như không có chuyện vừa rồi: "Bình thường anh về khuya một tí thì Dương Mị đã lo lắng thấy mồ, hôm nay đi ăn cơm với tôi, nhỡ may chưa ăn no đã về, Dương Mị chắc chắn sẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tôi mất, đến khi ấy tôi sẽ oan thế nào chứ, anh nói xem phải không nào?"

Giang Đình bình thản nói: "Chuyện này liên quan gì đến Dương Mị?"

"Sao lại không liên quan? Người ta là bạn gái của anh còn gì?"

"Không phải."

Nghiêm Tà truy hỏi: "Không phải thật á?"

Giang Đình giơ cái tay cầm cốc trà lên, dường như chợt nhận ra, kế đó đánh giá Nghiêm Tà bằng ánh mắt là lạ: "....Hình như anh rất để ý đến tình trạng hôn nhân yêu đương của Dương Mị ấy nhỉ? Muốn cua cô ấy?"

"Hở? Không không không, không có không có đâu, tôi chỉ......."

"Cô ấy từng là người nằm vùng của tôi, tính cách không tệ, các mặt khác cũng ổn, anh muốn cua cô ấy thì cứ thử chút đi."

"Không không không, anh nghe tôi nói này, tôi nói thật đấy." Nghiêm Tà vội vã xua tay tỏ ý trong sạch, cười hì hì nói: "Tuy nhiên quả thật tôi thiếu bạn gái đấy, nhưng cô em Dương kia vẫn thuộc về đội trưởng Giang anh chứ? Anh có em gái hay chị gái gì không, giới thiệu cho tôi cái coi?"

Từ nét mặt của Giang Đình có thể thấy anh đại khái đã nhận ra Nghiêm Tà lại lên cơn khùng rồi. Có điều, là một người có tính cách tốt, dù có đối diện với tên thần kinh anh vẫn giữ được phong độ tương đối bình tĩnh: "Tôi không có chị em gái."

Nghiêm Tà hỏi ngay: "Thế anh em trai thì sao?"

Giang Đình: "..........................."

Nghiêm Tà mặt dày ngồi đó, mặt mùi đầy vẻ đang hóng đáp án.

"Không có." Giang Đình nói từng chữ, "Tôi là con một."

Sự thất vọng sâu trong mắt Nghiêm Tà không phải là giả, thế nên Giang Đình khẽ lặng người lùi về sau, cố gắng tránh xa hắn.

"Ài, nhà tôi cũng chỉ đẻ được mỗi tôi thôi, vì thế áp lực bị bắt lập gia đình từ các cụ cũng cực kì lớn á." Nghiêm Tà nhấn mạnh thổn thức: "Anh hiểu chứ đội trưởng Giang. Như chúng ta ấy, dù gì cũng tuổi này rồi, tôi bảo không thì hai ta cứ..........."

Hắn chưa kịp thốt nốt nửa câu "cứ về cục thành phố trước", đột nhiên phía đối diện có tiếng keng xen ngang, chỉ thấy Giang Đình đột ngột bật dậy, cả người đều căng cứng, tỏa ra một thứ cảm giác cảnh giác.

"Anh cứ ăn đi."

Nghiêm Tà: "???"

"Tôi đi toilet."

Nghiêm Tà mù mờ gãi đầu như ông sư trọc, trơ mắt nhìn Giang Đình quay người, đi thẳng ra ngoài.

"Vừa ăn xong đã bị tiêu chảy?" Nghiêm trai thẳng đoán mò.

Hắn vẫy tay gọi nhân viên đến tính hóa đơn, lúc cà thẻ còn lắm miệng đưa thêm ý kiến nói cơm trứng ôn tuyền của nhà hàng thật khó ăn, bạn tôi không có ăn hết, sau đó thêm tiền tip trong ánh nhìn giận mà không dám nói của nhân viên, khiến đối phương thôi thù ghét trong âm thầm.

Hắn chỉnh trang lại một chút chuẩn bị đứng dậy bỏ đi, chợt chuông di động rung lên.

"Alo?" Nghiêm Tà ngậm điếu thuốc: "Mã Tường?"

Giang Đình đứng ngay ngắn ở bồn cầu đứng, đối diện bệ rửa mặt, bỗng sau lưng có tiếng vang, Nghiêm Tà đập cửa xông vào: "Anh đi theo tôi, có người báo án."

Giang Đình giật mình xoay người, phản ứng đầu tiên là nhìn xuống, xem bản thân đã chắc chắn kéo khóa quần lên chưa.

"Lần sau có thể gõ cửa trước được không? Đội phó Nghiêm?" Giọng của Giang Đình như đang rít kẽ răng, nói: "Chúng ta chưa thân thiết đến nỗi có thể nhìn đối phương đi tiểu đâu."

"Có án tại nhà máy hóa chất, bạn cùng phòng với nạn nhân Phùng Vũ Quang, cậu thanh niên Sở Từ tối qua lợi dụng việc thân quen với quản lý, trộm lấy thẻ mở cửa của nhân viên trực đêm trong phòng bảo quản, đâm trọng thương một cảnh vệ, trộm lấy một lượng thuốc hóa học sau đó thì mất tích."

Nghiêm Tà giơ giơ di động, sau đó trêu ghẹo nhìn mặt Giang Đình, lễ phép mà đầy xin lỗi: "Tôi xin lỗi, xét thấy thể trạng khác biệt giữa hai chúng ta, nếu tôi muốn nhìn anh thì có thể nhìn bất cứ lúc nào, thế nên vừa rồi cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

Giang Đình: "........................"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play