Chương 125

Editor: Sabi

Phành phạch.......

Cành cây đong đưa chập chờn, dưới chùm ánh sáng đèn pin bầy chim chóc vỗ cánh bay lên không trung.

"................" A Kiệt dừng bước chân, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, băn khoăn lướt xung quanh một vòng. Tường viện của nhà khách là gạch đất tùy tiện chồng lên nhau, toàn là lỗ hổng và khe hở nham nhở, cây cối thưa thớt, bụi cây thấp lè tè liên tiếp kéo dài ra sau núi, tựa như một bức màn sân khấu màu đen đậm nhạt không đồng đều giữa đất trời.

"Anh Kiệt?" Thuộc hạ thấp giọng xin chỉ thị.

Trong đêm đen không thấy rõ biểu tình của A Kiệt, gã không đáp lời.

Cùng lúc đó, phía sau tường viện của nhà khách.

Tề Tư Hạo đứng bất động duy trì tư thế chân đạp lên hàng rào gỗ, hai mắt mở to, môi khẽ nhếch lên, lưng áp sát vào tường, cảm giác được mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng thấm ướt áo lót.

Cách một bức tường, con quỷ giết người không chớp mắt đó cầm đèn pin đứng cách anh ta một khoảng đất trống chưa tới ba mét.

Anh ta không dám hít thở, thậm chí còn không dám phát ra tiếng tim đập. Qua một lúc lâu sau, anh ta mới chuyển động con ngươi, tầm mắt gian nan vượt qua bức tường cao hơn một cái đầu người, nhìn ánh trăng chiếu lên tấm kính cửa sổ u tối trên tầng hai, phản chiếu ra một luồng ánh sáng nhợt nhạt.

Chỉ cần thị lực đủ tốt, là có thể phát hiện cánh cửa sổ kia chưa được đóng kín mà chỉ đang khép hờ, để lộ ra một khe hở rộng khoảng một ngón tay...............

Nghiêm Tà đứng bên cửa sổ lưng áp sát vào tường, hai ngón tay giữ chặt song cửa sổ, chỉ cần hắn hơi thả lỏng thì cánh cửa sổ đã biến dạng từ lâu sẽ tự động mở rộng ra.

Hắn lặng lẽ quay đầu, vì góc độ nên hắn không nhìn thấy cảnh tượng trên khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn có thể nắm bắt được ánh đèn pin trong đêm tối. Trong sân nhà, bên ngoài tường viện, bên trong căn phòng trên tầng hai, rõ ràng ba địa điểm đều có nhiều người như vậy nhưng lại không nghe thấy nửa tiếng động, tầng mây kỳ quái chậm rãi che lấp ánh trăng.

"...............Không sao, nghe nhầm." Cuối cùng A Kiệt cũng mở miệng, nói: "Quay lại thôi."

Dây cung đã kéo căng nháy mắt buông lỏng, mũi tên nhọn hóa thành vô hình tan biến trong không khí.

Đèn pin đung đưa mấy cái rồi tắt ngúm, bọn thuộc hạ đứng dậy đi về phía cửa chính nhà khách, giây lát sáu dưới lầu vang lên tiếng đi lại và tiếng nói chuyện, có người ho khan đi lên lầu, khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ khôi phục lại sự an tĩnh.

Nghiêm Tà khẽ buông cánh cửa sổ ra khoảng hai tấc, nghiêng người nhìn ra bên ngoài, dưới lầu hoàn toàn tối thui.

Chắc là đi hết rồi.

Bước chân loạn xạ bước lên cầu thang của đám tay sai càng ngày càng vang, chuẩn bị đi về phía mấy căn phòng trống bên này. Đúng lúc còn vài giây cuối cùng, Nghiêm Tà đẩy cánh cửa sổ ra, nhảy từ trên lầu hai xuống!

Bịch!

Nghiêm Tà rơi xuống đất, không hề phát ra tiếng động, nhưng ngay lúc hắn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng........

Gió lướt qua tai!

Vãi lone gã căn bản không rời đi!

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Nghiêm Tà còn không kịp mắng má nó, theo đà rơi xuống lăn một vòng, tránh thoát nhát dao tay(1) của A Kiệt. Xung quanh bóng tối bao trùm giơ tay lên không thấy rõ năm ngón, nhưng lại làm cho giác quan của Nghiêm Tà trở nên nhạy bén hơn, hắn cảm nhận rõ tên sát thủ chuyên nghiệp kia đang đeo bám lấy mình hệt như ác mộng.

Trong đầu Nghiêm Tà xẹt qua một ý nghĩ: Đậu, gã có súng!

Thật ra cũng chẳng cần nổ súng, chỉ cần bật đèn pin lên, ánh sáng với cường độ mạnh cũng đủ làm cho Nghiêm Tà lóa mắt, khiến hắn lộ ra sơ hở chết người, đó cũng là lúc hắn tiêu đời.

Nhưng không ngờ, phản ứng đầu tiên của A Kiệt lại không phải như vậy, gã vứt đèn pin đi, một tay bóp chặt cổ họng Nghiêm Tà, đồng thời khuỵu gối đẩy hắn vào tường, nhưng ngay lúc thân thể hai người tiếp xúc với nhau A Kiệt tựa như hơi sửng sốt, khịt mũi biểu hiện sự ngờ vực: "Hử?"

Phản ứng thất thố này vốn không nên xuất hiện trên người một sát thủ đẳng cấp như gã. Nhưng Nghiêm Tà cũng không bỏ qua sơ hở trong chớp mắt này, hắn vặn chặt cổ tay của A Kiệt, xương cổ tay vang lên tiếng rắc giòn giã, trong khoảnh khắc đối phương đau nhức vì trật khớp mà rút tay về, hắn xoay người tung ra một cú đá hậu nặng tựa ngàn cân, đạp vào chính giữa xương ngực, đá gã bay ra ngoài!

"Ai?"

"Đứng lại!"

A Kiệt ngã xuống đống củi, chụp lấy cái đèn pin mà gã vứt đi lúc nãy bật lên, vừa vặn bắt được bóng dáng Nghiêm Tà đang chạy lấy đà phóng lên nhảy qua tường viện cao bằng một cái đầu người, nhất thời chửi ầm lên: "Đù má là mày!"

Gã vừa dứt lời thì Nghiêm Tà đã hiểu ra vấn đề.

Hắn vừa chạm đất lập tức kéo Tề Tư Hạo, bật ra một chữ: "Chạy!"

"Anh Kiệt! Sao vậy?" "Chuyện gì vậy?!"

A Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tự mình bẻ lại khớp cổ tay bị trật, lạnh lùng nói: "Lái xe thả chó, đuổi theo!"

Năm chiếc xe việt dã đồng loạt bật đèn pha, lần lượt khởi động, gầm thét lao ra con đường đất. Tiếng chó sủa lại lần nữa vang lên bốn phía, dẫn tới tiếng gào rú của dã thú, hòa vào tiếng gió truyền khắp mười mấy dặm.

Ngay lúc nơi đây xảy ra một loạt biến cố, không có ai chú ý tới xa xa trên đường quốc lộ giữa sườn núi lóe lên hai ngọn đèn đỏ bí hiểm.

Ánh sáng đỏ hệt như dã thú khổng lồ ẩn nấp trong khe núi bị kinh động, sau mấy lần chớp tắt, cuối cùng lặng lẽ biến mất vào màn đêm.

***

Thôn này lưng tựa vào khe núi, căn bản không có đường đi, trên mặt đất gồ ghề toàn là cây cỏ mọc um tùm, đến bản thân bọn họ cũng không thể đếm được mình đã ngã bao nhiêu lần. Trong lúc hoảng sợ, Tề Tư Hạo thậm chí còn không thấy rõ người đang liều mạng kéo mình này có phải là Nghiêm Tà hay không, anh ta chỉ có thể mang theo tâm trạng hoang mang chạy theo phía sau, dưới chân không biết giẫm trúng cái gì, chân bị trẹo, anh ta lập tức ngã nhào xuống đất hét lên thảm thiết.

"Gâu......Gâu gâu gâu!"

"Gâu gâu!"

Nghiêm Tà quay đầu lại nhìn, chỗ bọn họ đang đứng khá cao, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn pin và đèn xe cách đó không xa, tiếng chó sủa ầm ĩ theo gió truyền tới.

"Đứng dậy, bọn chúng đuổi tới nơi rồi." Tay Nghiêm Tà như kìm sắt lôi Tề Tư Hạo dậy: "Nhanh!"

Tề Tư Hạo đau tới mức mặt mũi méo mó, cũng may trời tối nên không thấy rõ, miễn cưỡng đứng lên nhảy lò cò bằng một chân: "Bọn tội phạm ma túy, tội phạm ma túy sao lại theo tới đây? Hả?! Rốt cuộc cậu đã làm gì ở cô nhi viện, để bọn chúng, để bọn chúng theo tới đây?!"

Không phải cô nhi viện, Nghiêm Tà hiểu rất rõ.

Cho dù K Bích phát giác ra biến động ở cô nhi viện, cũng không có khả năng chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã đuổi đến thủ phủ Tây Nam, hơn nữa lại còn có thể phong tỏa chính ngôi làng mà bọn họ chỉ vừa mới nảy ra ý định ngủ tạm trong nhất thời. Với kinh nghiệm mười mấy năm làm trinh sát, Nghiêm Tà hiểu rõ một khi sự việc trùng hợp tới một mức độ nhất định thì không thể coi là trùng hợp nữa, căn cứ vào thái độ khúm na khúm núm của ủy ban thôn đối với A Kiệt, thì chỉ có một cách giải thích khủng khiếp nhất, toàn bộ thôn Vĩnh Khang đều buôn bán ma túy.

Cái ngôi làng hẻo lánh này là địa bàn của K Bích, hay chí ít cũng là một địa điểm trung chuyển quan trọng trên con đường vận chuyển, đây cũng là lời giải thích hợp lý cho việc tại sao kinh tế ở đây lại phát triển rất tốt, thời buổi xã hội hiện nay mà mấy cậu thanh niên trai tráng hai mươi tuổi trẻ khỏe trong thôn lại ở nhà chơi bời lêu lổng không vào thành phố làm việc.

Theo như cuộc trò chuyện giữa A Kiệt và trưởng thôn, gã ta cả đêm chạy tới ngôi làng này là để bắt người, nhưng căn cứ vào việc gã vứt bỏ đèn pin, không nổ súng, ra tay khách sáo không dốc toàn lực, cùng với việc giật mình nghi ngờ dẫn tới để lộ sơ hở trong lúc giao chiến vừa rồi, có thể dễ dàng nhận thấy: Gã ta vốn không hề biết Nghiêm Tà đang ở trong cái thôn này.

Gã có một mục tiêu khác vừa muốn bắt lại, vừa phải đối đãi vô cùng cẩn thận.

Đó là ai?

Nghiêm Tà nặng nề thở dốc, trong lòng nổi lên một suy đoán ớn lạnh.

"Á!" Tề Tư Hạo đột nhiên bước hụt, thất thanh kêu đau, suýt nữa rơi xuống hố đá người trong thôn dùng để bẫy thú, cũng may Nghiêm Tà nhanh tay lẹ mắt kéo lại được.

Bụi bặm và đất đá rào rào rơi xuống, hai chân Tề Tư Hạo đạp loạn xạ, suýt nữa va trúng cái kẹp bẫy thú thợ săn tự chế đặt dưới đáy hố. Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi kéo anh ta lên, chợt nhìn thấy xa xa có ánh đèn pin lóe lên: "Bên kia có người, đứng lại!"

"....................." Nghiêm Tà thầm mắng một câu, mặc kệ Tề Tư Hạo đang khóc cha gọi mẹ, phát lực kéo anh ta ra khỏi cái hố, lảo đảo vọt vào rừng.

Năm chiếc ô tô, mấy con chó, mấy tên tội phạm ma túy đều mang theo súng và vũ khí, nếu không phải đang ở trong điều kiện địa hình rừng núi phức tạp, thì Nghiêm Tà sẽ không thể nào chạy thoát.

Núi đá gồ ghề kỳ quái, rừng thông nơi thì rậm rạp chỗ thì thưa thớt hợp thành một mê cung khổng lồ, bọn họ vừa mới cuống cuồng lao vào rừng cây, còn chưa kịp ngã nhào xuống cành lá đan xen chằng chịt trên mặt đất thì dưới hai chân đã trống rỗng, lần này muốn hét cũng hét không ra, cả hai cùng lúc lăn xuống!

Cú ngã này thật đúng là trời đất quay cuồng nghiêng ngả, trong lúc vội vàng Nghiêm Tà chỉ nghe thấy một tiếng "Bịch!" vang lên, là hắn đụng vào thân cây trong lúc lăn xuống, thiếu chút nữa thì phun luôn cả phổi từ trong cuống họng ra ngoài, cơ thể đột ngột ngừng lăn xuống, một lúc lâu sau cơn đau nhức mới từ từ thức tỉnh tứ chi bách hài.

"Mẹ nó..........." Nghiêm Tà nuốt ngụm máu tanh ngọt trong cổ họng xuống, trước mắt biến thành màu đen, hắn bò dậy ngẩng đầu lên nhìn. Nơi bọn họ vừa lăn xuống là một cái sườn dốc, ánh trăng vừa vặn lộ ra một góc nhỏ, mơ hồ phác họa ra một sườn núi dốc đứng mỏm đá lởm chớm, tựa như mấy con quái thú gầy trơ xương đứng trên cao đôi mắt lom lom nhìn chằm chặp vào bọn họ.

"Lão Tề," Nghiêm Tà thở dốc gọi: "..........Lão Tề?"

Tề Tư Hạo nằm trong bụi cỏ, gian nan ngồi dậy, nghe tiếng động thì quả thực ngã không nhẹ: "Tôi không xong rồi, thật sự chạy hết nổi rồi..........."

Xa xa lại lần nữa truyền tới tiếng chó sủa, Nghiêm Tà nghiêm nghị thúc giúc: "Đứng lên! Đừng dài dòng!"

"Không được không được........."

"Nhanh!"

Tề Tư Hạo bị kéo mạnh lên, còn chưa đứng vững đã hét lên thảm thiết, sau đó cái chân bị trật khớp chạm đất, anh ta lập tức khuỵu xuống, suýt nữa kéo theo Nghiêm Tà cùng ngã xuống.

"Gâu gâu gâu gâu!" "Gâu gâu gâu!"

Giữa khe núi trên đỉnh đầu, truy binh như giòi trong xương lần nữa ép tới, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chó thở hồng hộc. Nghiêm Tà ấn xuống cổ chân Tề Tư Hạo một cái, phát hiện bị gập lại một góc đáng sợ, trong lòng chợt trầm xuống.

Làm sao đây?

Làm sao bây giờ?!

Nghiêm Tà trời sinh đã có tính hung hãn và ngang ngược từ trong xương tủy, càng bị áp chế càng dễ bị kích thích. Trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc như lang sói của hắn híp lại, cắn chặt răng hàm phía trong cùng, vừa đơn giản vừa lạnh lùng phun ra hai chữ: "Trốn kỹ."

Tề Tư Hạo vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp hiểu ra hắn có ý gì, đã thấy hắn lùi về phía sau hai bước hít vào một hơi rồi đột ngột chạy lấy đà lao lên sườn núi!

Đối mặt với một đám tội phạm ma túy người đông thế mạnh, dù là người tỉnh táo bày mưu tính kế đến mức nào đi chăng nữa, phản ứng đầu tiên cũng là chạy về hướng ngược lại, chỉ có mình hắn mới dám xông lên đối đầu với họng súng, máu gan dạ như phường côn đồ này khiến Tề Tư Hạo ngẩn ra. Quả nhiên giây tiếp theo tiếng chó sủa nổi lên bốn phía, bọn tội phạm ma túy lập tức phát hiện ra hắn: "Thấy rồi! Bên kia!" "Thằng chó chết kia mày đứng lại!"

Đoàng đoàng đoàng!

Phập! Keng!

Viên đạn bắn trúng vào cây cối và tảng đá, bắn lên tia lửa. Nghiêm Tà nhờ bóng tối che giấu lập tức lăn một vòng, nhảy lên như tên bắn, sau khi thu hút tất cả sự chú ý của bọn chúng, hắn giống như một mũi tên rời cung lao về phía khe núi âm u.

Lúc này trong mắt đám tội phạm ma túy chỉ có một mục tiêu là hắn, hoàn toàn không ngờ tới còn có Tề Tư Hạo nấp sau mỏm đá dưới sườn dốc, tất cả lập tức hò hét đuổi theo!

Xa xa ngoài rừng cây, A Kiệt đang đứng bên cửa xe rộng mở, nhạy bén ngẩng đầu lên.

"Anh Kiệt, tìm được rồi, ở bên kia!"

A Kiệt cười lạnh một tiếng, rút khẩu súng từ sau lưng ra giơ lên bên tai, lạch cạch lên đạn: "Đuổi theo."

***

Rừng cây xanh thẫm bạt ngàn, không khí lạnh thấu xương, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không còn cảm nhận được cái lạnh nữa. Bên tai Nghiêm Tà chỉ có tiếng gió thổi vù vù, tiếng thở dốc của chính hắn và tiếng chửi bới của đám truy binh hợp thành một mảng, phía trước dần dần vang lên tiếng nước chảy xiết..............Có sông?

Cách đó hàng trăm mét, ánh đèn pin đan xen chiếu rọi, lờ mờ ánh ra cảnh tượng phía trước, ở khúc ngoặt giữa khe núi cách đó mấy chục mét thật sự xuất hiện một con sông, dưới điều kiện tầm nhìn vô cùng mờ mịt hắn không thể trông thấy bờ bên kia, phán đoán dựa trên tiếng nước chảy thì có lẽ tình hình dòng chảy của con sông này tương đối phức tạp.

Nhảy sông chạy trốn?

Không, mức độ nguy hiểm của dòng sông hoang dã rất khó phán đoán, xác suất sống sót nếu nhảy xuống còn không bằng bị đám tội phạm ma túy bắt được.

Nghiêm Tà nhanh chóng quan sát xung quanh, khóe mắt thoáng liếc thấy mấy cái cối đá lộn xộn bên bờ sông, trong lòng khẽ dao động.

Bùm!

Rào rào.........

Mấy người dắt chó chạy tới như điên, đèn pin quét loạn xạ tứ phía, có người hét lên: "Hắn nhảy xuống sông rồi!"

"Xuống nước đuổi theo!"

Đám người này rõ ràng không phải là những tên tay sai cấp thấp nhất trong tập đoàn buôn bán ma túy, mà đều là những kẻ liều mạng chuyên nghiệp, bọn chúng lập tức cởi áo khoác cởi giày định nhảy xuống. Tuy nhiên, ngay lúc bọn chúng chuẩn bị xuống nước, cách đó không xa lại vang lên tiếng ngăn cản nghiêm nghị: "Đứng lại!"

Thuộc hạ rối rít quay đầu: "Anh Kiệt?"

A Kiệt phá tan làn sương mù dày đặc trong đêm tối, đôi giày cổ thấp băng qua bụi cây có gai, nhảy vọt xuống bãi đá, sải bước đi tới bên bờ sông. Gã ngồi xổm xuống thử độ ấm của nước sông, nheo mắt lại như có điều suy nghĩ, sau đó sục sạo mấy vòng quanh khu vực vừa vang lên tiếng rơi xuống nước, đột nhiên phát hiện gì đó, cười lạnh:

"Thằng đó không nhảy xuống sông."

Gã lấy đèn pin quét một vòng, trong đống đá lộn xộn trên bãi sông bất ngờ có một chỗ trống, dưới tảng đá bị vội vàng đẩy xuống sông lộ ra lớp đất bùn và rêu xanh vẫn còn mới.

A Kiệt đứng lên nhìn quanh một vòng, ánh mắt đói khát như sói chậm rãi đảo khắp núi rừng, nhẹ nhàng nói: "Hắn đang trốn ở gần đây thôi."

Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, chốc lát sau một gã thuộc hạ có gương mặt dữ tợn, thấp giọng xin chỉ thị: "Bây giờ làm gì anh Kiệt, phóng hỏa đốt núi?"

A Kiệt bực bội nói: "Mày tưởng đây là Miến Điện chắc?!"

Gã thuộc hạ nghẹn lời.

"Nhờ ơn cái đám cớm kia ban tặng, nội địa đã không còn là nội địa của những năm chín mươi ở thập kỷ trước nữa." A Kiệt nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Gọi tất cả mọi người tới đây, bao vây bãi đất trống này, bao vây tới sáng cho tao, tao không tin hắn thật sự làm bằng sắt, có thể chống đỡ ở đây cả đêm!"

Tiếng người tản ra bốn phía,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play