Chương 124
Editor: Sabi
Biên giới Miến Điện.
Tầng cao nhất của khách sạn năm sao, cửa thang máy tráng gương "ting!" một tiếng mở ra. A Kiệt bước ra ngoài, sải bước đi qua hành lang trải thảm, bước tới trước cánh cửa phòng có người đứng canh giữ cuối hành lang, thuộc hạ lập tức mở cửa cho gã.
Trong thư phòng có mấy người Miến Điện đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, xem ra đã đàm phán xong mấy vụ làm ăn rồi, trên mặt mấy ông lớn đều hiện lên vẻ vui mừng. Hai chiếc vali du lịch đã được mở ra bày trên mặt đất, trong vali là hai bọc vàng sáng chói lóa mắt được bọc bằng vải đen, K Bích ngoắc tay gọi một tên vệ sĩ, nhỏ giọng phân phó: "Cất đi."
Vệ sĩ lên tiếng đáp lời tiến lại, đúng lúc này A Kiệt rảo bước đi vào: "Đại ca!"
"Ừ?"
Đám người Miến Điện thấy gã bước vào, không khỏi rỉ tai thì thầm với nhau, hiển nhiên bọn họ đều biết nhân vật hung ác số một này. Nhưng A Kiệt không quan tâm đến đám người bản địa này, gã cúi đầu nói nhỏ bên tai K Bích, nói tới mấy phút mới xong, chân mày của K Bích khẽ nhướng lên: "Ồ? Cậu ta nói vậy thật hả?"
"Tin tức do người bên phía Kiến Ninh truyền đạt lại cho chúng ta, đặt máy nghe lén, nguyên văn chính là như vậy." A Kiệt hít vào một hơi, giữa hai đầu lông mày là sự phẫn nộ không cam chịu xen lẫn với sự tàn bạo háo hức muốn thử, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Giang Đình đó thật đúng là một.........Đúng là một kẻ tàn nhẫn."
K Bích liếc gã ta một cái.
A Kiệt vội hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì, đại ca?"
K Bích tiện tay xé một tờ giấy, viết xuống một địa chỉ, A Kiệt vội vàng nhận lấy.
"Trước kia ông già có một địa bàn ở giữa khe núi này, một trong những nơi xuất hàng lớn nhất khu vực Tây Nam chính là Nguyên Long Hiệp phía sau nó, nửa năm trước anh đã cho người tập trung theo dõi mấy cái thôn gần đó rồi, chú tự mình dẫn người tới đó một chuyến, nhớ kỹ cho anh, bất luận xảy ra chuyện gì, dù có phải xé rách mặt nạ với ông già," dưới ánh mắt sáng rỡ của A Kiệt, K Bích từ tốn lên tiếng: "Chú biết nên làm gì rồi đó."
A Kiệt xoay người đi ra ngoài.
"Quay lại!"
A Kiệt chợt dừng bước xoay người, trông thấy K Bích cười như không cười, cách không chỉ chỉ vào tờ giấy kia:
"Người trẻ tuổi, nhớ kỹ bài học lần trước, lúc làm việc không nên hấp tấp. Biết chưa?"
A Kiệt gãi gãi mái tóc ngắn cũn như lông nhím, cười cười rồi bước nhanh rời đi.
***
"Ài tôi nói này, cậu không sao chứ?"
Tề Tư Hạo ngồi trên chiếc xe tròng trành lắc lư xóc nảy không ngừng, có lẽ đang hối hận tại sao lúc nãy mình lại ngốn nga ngốn nghiến ăn hết ba cái bánh bao lớn trong cô nhi viện, để bây giờ đường núi gập ghềnh không bằng phẳng thật đúng là muốn ép hắn nôn hết ba cái bánh bao trong dạ dày ra mà. Dọc đường đi anh ta đều ngậm chặt miệng chống chọi với cái dạ dày đang quay cuồng, nhưng đến lúc trời tối, anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cố gắng làm cho giọng điệu hòa hoãn lại đưa ra nghi vấn của mình hỏi người đang ngồi bên ghế lái.
Nhìn từ sườn mặt của Nghiêm Tà thì không phát hiện ra chút khác thường nào, nhưng từ chân mày đến sống mũi, thậm chí cả đôi môi đang rủ xuống kia đều giống như một tảng đá đen thui được khắc ra bởi một con dao sắc bén, tỏa ra hơi thở âm trầm ác liệt.
Tề Tư Hạo liếc trộm hắn, hiện tại anh ta thật sự rất hối hận tại sao không bắt chước người lái xe mà chính quyền huyện cử tới, dứt khoát ngủ tạm một đêm ở cô nhi viện cho rồi.
"Không phải, đội phó Nghiêm, cậu nhìn xem trời cũng sắp tối rồi, với điều kiện đường sá thế này thì chắc chắn không kịp về tới huyện Thông Sơn trong tối nay đâu, lái xe qua đêm quá nguy hiểm, chi bằng chúng ta quay lại thôn Vĩnh Khang ngủ nhờ một đêm, ngày mai tính tiếp, cậu thấy sao?"
Tề Tư Hạo tận tình khuyên bảo, nhưng chỉ đổi lại là tiếng ầm ầm của bánh xe ma sát với mặt đất, còn Nghiêm Tà thì vẫn ngậm chặt miệng như hến.
Một lúc lâu sau đột nhiên: "Kíttttt...."
Chân phanh bị đạp đến tận cùng, bánh xe suýt nữa trượt đi, Tề Tư Hạo bất ngờ không kịp đề phòng đổ ập người về phía trước, thiếu chút nữa bị dây an toàn siết đến nôn ra.
Nghiêm Tà không nhìn anh ta lấy một cái, trực tiếp quay đầu xe, đi tới thôn làng đã chạy quá từ lâu.
Thôn Vĩnh Khang tọa lạc dưới chân núi, một nơi cực kỳ hẻo lánh, cách xa huyện Thông Sơn, nhưng bất ngờ là kinh tế lại phát triển không tồi, nhà nào cũng được xây lên bằng xi măng. Nơi này có lẽ rất hiếm khi xuất hiện người ngoài, cái xe nát của hai người vừa vào đến đầu thôn đã thu hút sự chú ý, còn có mấy đứa trẻ con sụt sịt hút nước mũi chạy theo phía sau, tò mò ngó dáo dác.
Trên người Nghiêm Tà có mang theo tài liệu liên quan tới hạng mục xóa đói giảm nghèo của chính quyền huyện, sau khi chào hỏi với ủy ban thôn, còn được trưởng thôn đích thân sắp xếp cho ở lại nhà khách duy nhất của thôn làng.
Tuy điều kiện đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng có cái ván giường để ngả lưng.
Mấy năm nay Tề Tư Hạo đã quen sống trong nhung lụa, bây giờ quay lại với điều kiện đơn sơ kiểu này có chút không quen, anh ta rửa mặt qua loa rồi khép chặt áo đi ngủ. Còn Nghiêm Tà thì chậm rãi ăn cơm, khoác thêm áo ngoài rồi đi ra khỏi nhà khách, lòng nặng trĩu tâm sự ngồi trong sân hút thuốc.
Buổi tối ở thôn quê, nếu trời không trăng không sao thì thật sự không thể nhìn thấy chút xíu ánh sáng nào. Nhất là thôn Vĩnh Khang còn tựa vào rừng núi mênh mông, ngoài tiếng gió thổi tiếng chim chóc muông thú gào rú thì không hề có tiếng người, những người đã quen với cuộc sống ở thành phố lớn sẽ không thể tưởng tượng được ban đêm đưa tay không thấy rõ năm ngón là thế nào.
Nghiêm Tà khép chặt áo khoác, ngồi trên bậc thềm đá, chấm đỏ của tàn thuốc trên tay khi sáng khi tối.
"............Lúc đó tôi không có người giám hộ, một mình sống trong căn nhà ngang kiểu cũ bên cạnh trường học........."
"Lúc có đủ năng lực tôi đã thông qua đủ loại thủ đoạn điều tra hồ sơ của mình, mới phát hiện ra sự thực không hề tồn tại 'người nhận nuôi' nào cả........"
Đêm đó, lời tự thuật của Giang Đình hòa cùng tiếng nước chảy của dòng sông lại lần nữa vang lên bên tai Nghiêm Tà, chỉ là lần này cuối cùng hắn cũng nghe thấy tiếng tự giễu và trào phúng kiềm chế trong lòng bấy lâu nay.
Có lẽ Giang Đình không hề nói dối, những gì anh nói đều là sự thật.
Chỉ có điều phần mà anh giữ lại không nói ra, lại có thể lật đổ hình tượng giả dối kia.
Người nhận nuôi thực sự không hề tồn tại, bởi vì với tư cách là tội phạm ma túy Miến Điện "Át Chuồn" không thể thông qua thông tin thật để đăng ký nhận nuôi, sau khi trưởng thành trong lòng Giang Đình cũng hiểu rất rõ điều này. Nói cách khác, thời điểm Gang Đình biểu hiện ra bản thân không biết gì về những việc từng trải qua trong quá khứ, thật ra trong lòng anh biết rõ, mối liên hệ giữa anhvới tập đoàn tội phạm ma túy những năm gần đây rắc rối phức tạp đến cỡ nào.
Vậy, anh thật sự "làm giả hồ sơ" để vào đại học công an sao?
Con đường trở thành ngôi sao mới tiềm năng nhất trong lực lượng cảnh sát phòng chống ma túy vùng Tây Nam của anh thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vận mệnh không thể nào sắp đặt nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên ở dưới tình huống một người hoàn toàn hời hợt không biết gì như vậy được, trừ khi mỗi một bước của người đó đều đi theo tiết tấu được sắp xếp sẵn, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Mà bước ngoặt trong vận mệnh của Giang Đình, vụ nổ 1009 ba năm trước, có thật sự là bị nội ứng của cảnh sát bán đứng? Hay vốn dĩ là một vở kịch được dày công chuẩn bị?
Lần đầu tiên trong đời, từ đáy lòng Nghiêm Tà bất ngờ xuất hiện cảm giác không rét mà run.
"Sở dĩ giấu giếm cũng không phải vì sợ anh bị cuốn và vũng nước đục này, Nghiêm Tà, mà bởi vì tôi không tin anh......"
Nếu một người sau khi cùng bạn trải qua mấy lần sinh tử vẫn không thể giao phó niềm tin của mình, vậy thì loại trừ những câu chuyện trong nghìn lẻ một đêm, cuối cùng chỉ còn lại một khả năng duy nhất:
Người đó biết rõ bản thân mình không thể gánh nổi sự tin tưởng có sức nặng tương tự.
Phương xa mờ mịt trong đêm tối đột nhiên lóe lên ánh đèn, Nghiêm Tà vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa sườn núi cách đó vài cây số có ánh đèn lay động, phảng phất như đèn xe dàn thành hàng.
Nơi núi cao hiểm trở thế này vẫn có người lái xe trong đêm, hoặc là kỹ thuật lái xe tốt, hoặc là không muốn sống nữa.
Hắn thở dài một hơi, huyệt thái dương giật giật đau đớn, cũng chẳng có tâm tình nghĩ tới những chuyện khác, tiện tay dập tắt điếu thuốc vứt vào bụi cỏ bên cạnh, rồi đứng dậy quay trở vào nhà khách.
Lúc chập tối tìm chỗ ngủ không để ý, lúc này mới trông thấy hai đứa con trai của ông chủ nhà khách dẫn mấy cậu thanh niên cùng tuổi tới nhà, đang ngồi trong phòng khách hò hét đánh bạc chơi đùa. Lúc Nghiêm Tà đi qua bọn nó ngửi thấy mùi thuốc lá bèn tiến lên xin thuốc, trong lòng Nghiêm Tà có chút kinh ngạc nhưng vẫn tiện tay ném nửa gói thuốc còn lại qua rồi xoay người đi lên lầu.
Vách tường mỏng manh và cánh cửa căn bản không ngăn được tiếng ngáy của Tề Tư Hạo, Nghiêm Tà vừa định đẩy cửa, bàn tay chợt khựng lại.
Trong thôn có nhiều thằng nhóc ở độ tuổi hai mươi rảnh rỗi ở nhà như vậy sao không vào thành phố đi làm nhỉ?
Trong lòng hắn thoáng qua rất nhiều nghi ngờ, cảm thấy điều này không phù hợp với hiện trạng của mấy thôn làng mà hắn thường thấy, nhưng nghĩ lại có lẽ do trình độ nông nghiệp hóa ở thôn này cao hơn, nên cũng không suy nghĩ kỹ càng, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
***
Nhiệt độ ban đêm ở trong núi rất thấp, nước máy lạnh cắt da cắt thịt. Nghiêm Tà vặn vòi nước rửa mặt qua loa rồi khép áo ngồi bên mép giường, cầm di động của mình, cửa sổ sau lưng vang lên tiếng gió bắc hiu huýt thê lương, gió lạnh vù vù thổi qua song cửa sổ.
Ánh trăng rốt cuộc cũng từ trong mây đen ló ra một góc, xuyên qua ô cửa kính mờ mờ của căn phòng thô sơ, phản chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.
Hắn nhìn ba chữ "cố vấn Lục" trong danh bạ, ánh sáng trong mắt sáng rực đến dọa người.
Tiếng ngáy khò khò của Tề Tư Hạo ở cách vách dừng lại, có lẽ đang trở mình, ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng ngáy lại tiếp tục vang dội.
Nghiêm Tà hít vào một hơi, ngón tay cái chậm rãi duỗi tới nút gọi, lúc này hắn mới hơi khựng lại.
Xa xa vang lên tiếng nổ ầm ầm, tiếng động kia mới đầu còn rất nhỏ, rất nhanh đã tới gần, trong đêm đen giữa rừng núi tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng, chớp mắt đã men theo đường núi chạy tới đầu thôn.
Là tiếng động cơ của mấy chiếc xe.
Nghiêm Tà ép buộc đè mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu xuống, đổ người về phía sau, nhích tới gần cái bệ cửa sổ không biết đã tích tụ bao nhiêu bụi bẩn, nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Đêm đen nồng đậm, khoảng cách lại xa, căn bản không nhìn thấy gì cả; chỉ chốc lát sau ở cuối con đường đất ngoằn ngoèo khúc khuỷu duy nhất trong thôn bỗng lóe lên mấy ánh đèn xe!
Đèn pha chợt lóe lên làm mắt Nghiêm Tà bị chói, hắn lập tức nghiêng người.
Nháy mắt tiếng động cơ ầm ĩ vang lên, đồng thời khiến màng nhĩ người khác ù ù chấn động. Mấy con chó trong thôn đồng loạt cất tiếng sủa, tiếng chó sủa rền vang khắp bốn phía, ánh đèn lác đác sáng lên, tiếng đẩy cửa tiếng la rầy của người dân trong thôn từ xa xa truyền tới; mấy phút sau, mấy tiếng động kia mới hơi lắng xuống, xe cộ lần lượt tắt máy, Nghiêm Tà đã tranh thủ mấy phút hỗn loạn ngắn ngủi đó đẩy cánh cửa sổ rỉ sét chắc chắn ra một khe hở để nhìn ra bên ngoài.
Đèn của ủy ban thôn ở bên cạnh sáng lên, trên con đường đất trước cửa có mấy chiếc xe việt dã đỗ lại, đèn pha đan xen chiếu sáng lẫn nhau, rọi sáng cả một khoảnh đất nhỏ trông hệt như ban ngày. Có không ít bóng người chui ra khỏi xe đi qua đi lại, Nghiêm Tà đếm sơ sơ thì có khoảng trên dưới mười người.
........Đám người này nửa đêm canh ba rồi còn đến đây làm gì?
Hắn yên lặng, dựa vào khe cửa tiếp tục dòm ngó. Đám người kia trông có vẻ rất quen thuộc với nơi này cũng rất buông thả, tiếng nói chuyện, tiếng quát mắng, tiếng cười nói và tiếng bước chân đi qua đi lại hỗn tạp vang vọng trong đêm khuya, chỉ có điều không nghe ra được là khẩu âm của nơi nào. Sau khoảng thời gian hút hết một điếu thuốc, động tĩnh của mười mấy người này mới dần nhỏ lại, kết thành một nhóm đi tới phía nhà khách bên này.
Mây đen lặng lẽ tụ lại rồi tản ra, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống phiến đá xanh trên đường, phản chiếu bóng dáng của hai ba người dẫn đầu, ông lão dẫn đường đi tuốt đằng trước không ai xa lạ, chính là trưởng thôn mà Nghiêm Tà mới vừa gặp lúc chập choạng tối.
Mà người mặc đồ đen, một tay đút túi, lặng lẽ hút thuốc đi theo phía sau ông ta.........
Ánh mắt của Nghiêm Tà khẽ thay đổi.
Là A Kiệt!
Nếu đổi lại là người khác, đầu óc lúc này chắc chắn đã nổ tung, nhưng phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà lại là: Đậu má!
Sau đó hắn kịp phản ứng nhanh như tia chớp, những người này tới đây là vì hắn!
Hắn đệ trình hồ sơ thông qua dự án xóa đói giảm nghèo của nhà mình, thủ tục đi một mạch từ tỉnh ủy xuống đến huyện lị, lại gióng trống khua chiêng chạy mấy trăm cây số tới cô nhi viện, rồi còn lục lọi kiểm tra tư liệu hình ảnh của hơn hai mươi năm trước, quả thực không thể tính toán được giữa đường đã qua tay bao nhiêu người, bao nhiêu tai mắt. Chỉ cần K Bích hơi chú ý nghe ngóng một chút thì chuyện này tuyệt đối không thể nào che dấu, tìm hiểu ngọn nguồn là điều đương nhiên.
Nhưng sao lại nhanh tới vậy, sao có thể?!
Nghiêm Tà không có thời gian ngẫm nghĩ, hắn nhanh chóng bật dậy khoác áo vào vớ lấy chìa khóa xe, mở cửa vọt tới phòng bên cạnh, đập đập lên cửa: "Lão Tề! Dậy mau!"
Bên trong cửa vẫn vang lên tiếng ngáy rung trời của Tề Tư Hạo, không có dấu hiệu thức giấc.
Nghiêm Tà mắng thầm cái đờ cờ mờ mười tám đời tổ tông nhà anh chứ, hắn không có thời gian để do dự, lập tức nắm lấy chốt cửa một chân dùng sức chống đỡ. Đây là tư thế trong sách giáo khoa ở trường cảnh sát, mấy tiếng cạch cạch nặng nề vang lên, chốt cửa bị nứt ra do áp lực, hắn vội vàng đẩy cửa xông vào.
"Cái........."
Tề Tư Hạo cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc, vừa mới mơ màng thốt ra được nửa chữ đã bị một sức mạnh khổng lồ bịt miệng lại, thiếu chút nữa tắc thở: "Ưm ưm ưm ưm!........Ô ô ô?"
Nghiêm Tà đặt ngón trỏ lên miệng, động tác vô cùng nghiêm khắc ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng, sau đó hắn hơi buông lỏng tay ra dưới cái nhìn lom lom đầy hoảng sợ của Tề Tư Hạo:
"Cậu đang......."
"Im miệng đi theo tôi." Nghiêm Tà thấp giọng nói, mỗi một chữ tiếp theo đều khiến Tề Tư Hạo hết hồn hết vía: "Người của K Bích tới rồi."
***
"Hai hôm nay? Hai hôm nay thực sự không có người lại đi qua, sườn núi bên kia cũng không thấy xe qua lại, hàng của mỗi một gia đình trong thôn chúng tôi đều được xuất ra rất ổn định................"
Cửa nhà khách rộng mở, trưởng thôn cúi người gật đầu mời đám người này vào trong, toàn bộ gia đình ông chủ cũng thấp thỏm ra đón. Đôi chân đi đôi ủng đế cứng cổ ngắn của A Kiệt vượt qua ngưỡng cửa, vừa vào đến nhà liền khịt mũi ngửi một cái, thuận miệng nói: "Mùi thuốc thơm quá."
Đứa con trai của ông chủ đặt điện thoại di động xuống, nhanh nhẹn móc bao thuốc lá ra, cười hề hề mời gã một điếu.
"Đã nói trước hàng hóa mỗi năm đều có số lượng quy định, đại ca nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, các ông có bằng lòng trộn lẫn hay không trộn lẫn để bán, việc này cũng chẳng ảnh hưởng đến số lượng bọn tôi có thể vận chuyển tới đây. Mấy năm nay việc làm ăn không dễ, mấy con đường ở khu vực tây nam đều bị chặn, cũng may bốn bề xung quanh chỗ các ông đều là núi........Ái chà," A Kiệt thuận tay nhận điếu thuốc hút hai hơi, nhạy bén phát giác ra gì đó, nhấc mí mắt lên: "Thôn các ông ai cũng hút Trung Hoa hả? Béo bở quá nhỉ."
Trưởng thôn bị