Ở bên cạnh khu vực nhà nhân viên cũ xuất hiện một toà nhà nhỏ rất xa hoa.
Hai vị chủ nhân của nơi này đều là nhân viên cao cấp của Bộ Pháp Thuật, hai người gần đây cũng không thiếu tiền, nhưng vì muốn khen thưởng hai vị anh hùng đã vào sinh ra tử nên Bộ Pháp Thuật quyết định cung cấp một chỗ ở miễn phí như vậy, trải qua sự quản lý tỉ mỉ của Hermione, nhà của hai người tuy rằng nhỏ nhưng vẫn có vài phần dáng vẻ.
"Hì... Hermione."
Harry vừa nghe nói Hermione có thai thì ngay lập tức đến nhà bạn tốt, từ sau khi chiến tranh kết thúc, thiếu niên luôn tối tăm trầm mặc hiếm khi nở một nụ cười, cậu nhìn về phía bạn tốt đang nằm trên ghế, bên cạnh là Ron đang ngây ngô cười.
"Chúc mừng nha, mấy tháng rồi?"
"Vừa mới kiểm tra, chưa đầy hai tháng." Hermione cười rất dịu dàng, như vậy......thật giống một người mẹ chân chính.
Ron cười ra tiếng, cậu thoải mái vỗ vỗ bả vai bạn tốt "Harry, bồ nhất định phải làm cha đỡ đầu của con tớ đó."
"Đương nhiên."
Harry mỉm cười hạnh phúc, giống như thời điểm trước khi chiến tranh bùng nổ, ba người cùng nhau ngây ngốc tại Hogwarts, đơn thuần thoải mái, không nhiễm một chút bụi nào.
047
Hermione cười trông cực kì giống một người mẹ. Harry biết, đứa nhỏ sắp ra đời này sẽ được mọi người vô cùng yêu thương, làm người khác phải ghen tị.
Làm Harry nhớ tới lúc nhìn thấy nụ cười của mẹ hồi năm nhất, rồi sau đó, cậu lại tự nhiên nghĩ tới người đàn ông kia.
Harry vẫn luôn biết Snape yêu mẹ của mình.
Bởi vì một lần nọ vào bốn năm trước...... Cậu vì lòng hiếu kỳ mà lén đến thư phòng của Snape mạo hiểm.
Quan hệ giữa cậu và Snape vừa được cải thiện lại lần nữa trở nên cứng nhắc.
048
Bốn năm trước.
Bạn học Chúa Cứu Thế đi tới chỗ hai người thường dùng để luyện tập, Snape hình như vẫn còn đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm chưa ra. Harry không khỏi ngạc nhiên vì chính bản thân mình không biết từ lúc nào lại tích cực theo Snape học tập như vậy.
Không biết cái này có thể xem là thu hoạch của chuyến đi đến đường Bàn Xoay không nữa.
Lúc này cậu vẫn đang cùng Snape ngây ngốc ở ngôi nhà cuối hẻm đường Bàn Xoay, nguyên nhân chính cũng là để dạy và học Bế Quan Bí Thuật.
Tâm tính của thiếu niên luôn như vậy, luôn có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ đối với mấy cái mình không biết, nhưng mà thật ra Harry cũng không phải cố ý đi tìm tòi, nghiên cứu cái gì.
Cậu thậm chí còn không biết chậu tưởng ký là thứ gì nữa...
Harry không nhịn được sự tò mò, đến gần cái chậu sáng lấp lánh kia, trong lúc vô ý nhìn thấy ký ức bên trong - về một cô gái cạnh Snape.
Nếu cô bé trong ký ức kia không có cái tên quen thuộc, Harry có lẽ cũng chỉ thấy rồi cười cho qua thôi.
Nhưng cố tình, cô bé kia tên là Lily Evans.
Ở một đoạn thời gian rất dài sau đó, cái tên này là thứ mà cả Harry và Snape đều ngầm thống nhất là không thể đề cập tới.
049
Lúc đó Harry cũng không nghĩ nhiều, lúc đầu cậu chỉ ngạc nhiên vì Snape và mẹ của mình có quen biết nhau từ trước.
Harry yên lặng đứng ở một bên quan sát, gần như ngạc nhiên khi nhìn thấy trong trí nhớ một cậu bé tự ti, luôn sợ hãi, luôn khao khát hơi ấm.
Cậu đã quá quen thuộc với cảm giác như vậy, cậu trước năm 11 tuổi luôn hy vọng chờ đợi như vậy.
Chờ đợi một hy vọng, chờ một hy vọng có thể làm thay đổi cuộc sống của mình.
Có hy vọng còn hơn không có hy vọng, người tin tưởng hy vọng, cho dù trong hoàn cảnh tệ đến đâu, ít nhất sẽ không đến mức bị dồn vào đường.
Hy vọng của Harry là thế giới phép thuật, mà hy vọng của Snape chính là Lily.
Vài năm sau, kết quả của bọn họ cũng tương tự nhau, bọn họ đều cống hiến tất cả vì hy vọng của mình, Snape mất đi sinh mệnh, còn Harry thì mất đi Snape.
Đương niên khi đó Harry còn chưa nghĩ đến kết cục này, nhưng khi cậu nhìn thấy cảnh thiếu niên kia vụng về làm quen với cô gái, Harry dám khẳng định, trong lòng của Snape, Lily nhất định không giống những người khác.
Có lẽ người khác không biết, nhưng Harry hiểu được hy vọng trong vô vọng là cảm giác thế nào.
Hy vọng và thất vọng đều tra tấn con người ta, nhưng hy vọng thường tra tấn con người dai dẳng hơn.
050
Khi đó Harry vẫn còn trẻ, có lẽ cậu có nghĩ tới, nhưng cũng không thật sự chú ý tới mối quan hệ của mẹ và Snape, mà ánh mắt đã sớm bị cảnh tượng tiếp theo mang đi, đó là cảnh tượng sau khi Snape thi O.W.L.s vào năm thứ năm.
Có lẽ đó là ký ức mà cuộc đời này Snape khó quên được nhất.
Đó là một trò hề, nhục nhã trần trụi.
Harry gần như muốn rút đũa phép ra, ném một cái ác chú vào mặt mấy tên tiểu quỷ kiêu ngạo kia, mặc kệ mấy người đáng hận kia chính là cha ruột và cha đỡ đầu mà cậu luôn vô cùng kính trọng.
Qua thật lâu cậu mới nhận ra, cái đó chẳng qua là ký ức thôi, là chuyện đã qua rồi.
Trên đời này đáng sợ nhất không phải là nhìn thấy bi kịch chưa xảy ra, mà là bi kịch đã được định sẵn, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
HẾT CHƯƠNG 5.2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT