EDITOR: ALISIA

BETA: KIU

- o0o-

"Người đi một nửa hồn tôi mất

Một nửa hồn tôi hóa dại khờ"

Những giọt lệ - Hàn Mặc Tử

001

Bốn năm trước

Sương mù xám xịt đã nuốt mất cái vẻ sáng sửa của Hogwarts, trong một gian phòng u tối cũ nát, ánh sáng thưa thớt như pha lê xuyên qua xoá đi bớt tối tăm, gian phòng như bị lãng quên trong một lâu đài cổ kính.

Đôi tay Harry ấn lên miệng vết thương trên cổ người đàn ông, nhưng dù có làm thế nào thì máu vẫn chảy, người đàn ông sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái nhợt.

Giờ phút này, thân thể thiếu niên không ngừng run rẩy, âm thanh mang theo nức nở.

"Giáo sư, thầy lại gạt em".

Lần đầu tiên thầy phản bội em, em đã nghĩ rằng trên thế giới này ngay cả thầy cũng không thể tin tưởng, thầy mới đồng ý nói cho em tất cả chỉ là cái bẫy, rằng từ trước tới nay thầy đều không có phản bội.

"Ta đã sớm nói, không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, đặt biệt là ta".

Người đàn ông run rẩy vươn tay, thật nhẹ lau nước mắt trên má của thiếu niên.

Luôn đơn thuần, dễ dàng tin tưởng vào người khác, trò như vậy làm sao ta có thể yên tâm được. Nhưng mà cho dù con đường trò sắp phải đi như thế nào, ta cũng không thể giúp trò nữa.

002

"Harry, Look at me......"

Khi Snape nhìn cặp mắt xanh biếc kia, sinh mệnh của hắn cũng đi tới cuối cùng.

"Cầu xin thầy.... Đừng chết, please..."

Harry tuyệt vọng nhìn người đàn ông, cậu nhẹ giọng ở lẩm nhẩm bên tai, cầu xin, nhưng mà hết thảy đẫ kết thúc.

Không có cách nào thay đổi kết cục.

Con người là như vậy, cho đến khi người kia chết đi, Harry mới hiểu được, trong lòng của mình đối với người đó có biết bao nhiêu là áy náy.

"Em sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu".

Ngoài miệng nói như trẻ con hờn dỗi, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt áo người kia. Không phải là cậu không bỏ xuống hết thảy, mà là dù làm cách gì cũng không bỏ xuống được.

003

Harry run rẩy tiếp nhận ký ức của Snape, gần như không thể thở nổi khi đi ra khỏi phòng học

Ngoài cửa, hai người bạn tốt của cậu đã đứng chờ thật lâu.

"Harry, tớ biết bồ khổ sở, nhưng chúng ta còn có chuyện càng quan trọng phải làm." Ron vỗ bả vai Harry, giọng nói rõ ràng đau đớn kịch liệt.

Harry rất muốn khóc lớn, cậu muốn gào lên 'không các người cái gì cũng không biết'.

Nhưng là, cậu không thể.

Cậu Bé Vàng nhìn thoáng qua thi thể lạnh lẽo của người kia lần cuối,, quyết đoán rời đi.

Cậu thậm chí vì hắn mà mang thi thể đi đều làm không được.

003

Cuối cùng, Cậu Bé Sống Sót lại sống sót. Không ngoài dự kiến của mọi ngưởi.

Cậu làm cho thế giới pháp thuật vô cùng phấn khởi bước vào một thời kỳ hòa bình mới, vì phù thủy nước Anh mà mang đến ánh bình minh.

Nhưng là có ai lại biết, chúa cứu thế trong mắt của bọn họ sau chiến tranh sống như thế nào, gần như hỏng mất, say rượu, khóc thút thít, tùy ý đập phá tất cả đồ vật có trước mắt, nhưng lại không chọn cái chết.

Không phải không nghĩ, mà là không thể.

Hết thảy càng vì mục đích lớn lao hơn, cậu còn có quá nhiều chuyện chưa làm xong.

Người sống sót kia trong mắt mọi người - Cậu Bé Vàng cao qúy, ngài phải vì nước quên thân, vì giới phù thủy mà xông pha biển lửa, phải vì thế giới phù thủy mà tạo dựng công danh sự nghiệp, sáng lập nên con đường mới.

Đến nỗi cái người chỉ là 'Harry', đã sớm theo người đàn ông kia, cùng nhau rời đi.

004

Sở điều trị tâm lý sau chiến tranh

Bác sĩ tâm lý mỉm cười đối với Harry giải thích công tác mà bọn họ sắp tiến hành "Bây giờ, chúng ta làm một bài trắc nghiệm nhỏ, tôi nói một từ, ngài đáp lại một từ mà ngài nghĩ ra, tôi chỉ cần ngài nói từ đầu tiên mà ngài nghĩ đến, ngài không cần phải do dự tự hỏi, có thể không?".

Harry lãnh đạm gật gật đầu, nếu không phải Hermione kiên trì, cậu tuyệt đối không đến loại địa phương này tiếp thu trị liệu gì đó, cho nên vô luận đối phương lấy phương thức như thế nào, cậu đều không sao cả.

Bác sĩ tựa hồ đối với loại thái độ lạnh nhạt này cũng không xa lạ, mau chóng tiến vào bài kiểm tra.

- "Bạn bè."

- > "Người nhà."

- "Vấn đề."

- > "Trả lời."

- "Chiến tranh."

- > "Mất mát"

- "Người yêu."

- > "Rời đi"

Bác sĩ nhìn thoáng qua thiếu niêm, trong lòng suy đoán, đó là là ám chỉ tử vong sao, trong lòng ông hiện lên ý nghĩ này.

- "Rời đi."

Lúc này đây Harry trả lời rất nhanh, nhanh không giống bình thường, ông thậm chí có thể nhìn thấy trong ánh mắt giãy giụa của cậu

- > "Không được! ( no!)"

Harry phản ứng không giống bình thường, làm bác sĩ gắt gao nhíu mày.

"Bài trắc nghiệm kết thúc, ngài Potter có thể mời phu nhân Weasley vào giúp tôi được không."

005

Sau khi kết thúc phân tích, Hermione ở trong phòng cùng vị lương y này nhỏ giọng trao đổi.

Bác sĩ cầm trong tay kết quản thống kê ngẩng đầu hỏi cô phù thủy tóc nâu "Người yêu của ngài Potter hoặc là người quan trọng nào đó có phải trong chiến tranh đã qua đời?"

Hermione nhíu mày lắc đầu, "Harry không có người yêu, thậm chí cậu ấy không nghĩ sẽ kết hôn."

"Không nghĩ sẽ kết hôn, điều này chẳng lẽ còn không đủ chứng minh vấn đề gì sao?"

"Chính là tôi và Harry rất quen thuộc, nếu cậu ấy có người yêu, tôi chẳng lẽ không biết."

" Ngài Potter trong "Chiến tranh", "Người yêu", "Mất mát", "Rời đi",mấy cái từ phản ứng thực không tầm thường, cho dù là tốc độ phản ứng, phản ứng từ ngữ thì vẫn là phản ứng cảm xúc."

"Cái này có thể nào là trùng hợp không" Hermione có chút bất định hỏi đối phương.

Vị bác sĩ chỉ là thực hiền từ cười cười "Tôi phải nói, đó không ngẫu nhiên."

Hermione mỏi mệt xoa xoa tán loạn chính mình đầu tóc.

"Tôi sẽ chú ý."

006

Quảng trường Grimmauld

"Ngày mai có diễn thuyết ở Hogwarts" Hermione nhìn sô pha to rộng so với thiếu niên gầy nhom, nhịn không được bổ sung một câu "Có thể dời lại tới cuối tuần, cậu có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi một chút".

"Không, Hogwarts là địa điểm diễn thuyết tớ coi trọng nhất, tới sẽ không hoãn lại".

Harry đang nhắm mắt, tựa hồ nhắm mắt dưỡng thần, âm thanh không lớn, nhưng là ngữ khí lại kiên quyết như cũ.

Từ sau khi chiến tranh kết thúc, Harry gần như lâm vào một trạng thái gần như điên cuồng công tác thái, cậu luôn rất bận rộn.

Harry trở nên không tầm thường chỉ vì trong ánh mắt dường như chất chứa muốn tất cả công việc của cả đời lập tức làm xong rồi dường như...

Cậu vội vã đuổi bắt Tử Thần Thực Tử, vội vàng khắc phục hậu quả, vội vàng ở Khu Vành Tai phát biểu cổ vũ tinh thần mọi người.

Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt trừ chính bản thân Harry.

Hermione nhớ tới lời của vị bác sĩ đã nói lúc sáng, cảm thấy có chút bất an.

007

"Harry, bồ xác định không cần trị liệu tâm lý sao, cậu phải biết PTSD* sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đến sinh hoạt."

"Tớ không cần." Thiếu niên trả lời rất nhanh, nhưng Hermione lại không dễ dàng buông tha như vậy.

"Đừng áp lực lớn như vậy, bồ có thể thử thả lỏng một chút." Hermione thật cẩn thận mà quan sát biểu tình của Harry.

"Nhiều người ngoài kia còn sống tệ hơn tớ nữa, tớ không thể ở thời khắc này cho phép mình thả lỏng".

Lời Harry nói có vẻ như vì lợi ích vĩ đại, nhưng mà Hermione lại cảm thấy đó không phải là lời nói thật.

"Harry, tớ xin bồ, đừng sống trong quá khứ nữa, bồ cần bắt đầu một cuộc sống mới".

"Cuộc sống mới...." Thiếu niên nhỏ giọng lẩm nhẩm, sau đó đột nhiên chua xót cười.

"Khi trong lòng tớ tính toán chờ mong cuộc sống mới, mới phát hiện, cái gì tớ cũng không có".

Hermione cứng người, không biết phản bác như thế nào.

Tất cả những gì Harry có đều đã cống hiến hết thảy cho người khác, cậu còn mỗi mạng sống này.

Sống sót đối với Harry có lẽ quá tàn khốc.

008

Hogwarts

Harry lại lần nữa về trường học cũ —— tòa lâu đài cổ kính vĩ đại này là nới chứa đựng hồi ức trân quý nhất của phù thủy Anh quốc cũng như là nơi tạo nên nhiềuu quyến luyến nhất.

"Nếu bạn không hiểu biết Hogwarts, như vậy bạn không cách nào hiểu được linh hồn của phù thủy Anh quốc"

"...... Bốn vị phù thủy vĩ đại cùng với từng thế hệ lãnh đạo, những bậc thầy tâm huyết, những lớp học trò tài năng, đã đắp nặn nên một Hogwarts huy hoàng, tại đây từng có vô số thế hệ học trò hi sinh vì nước, bao gồm vị phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ này, giáo sư Dumbledore."

Ở lễ đường Harry nói rất chân thành, các phù thủy nhỏ ở dưới như cũ ngây thơ mờ mịt, phảng phất có cái hiểu, cái không.

Harry biết, học trò nếu không trải qua quá chiến tranh không thể hiểu được cảm giác này, cho dù hôm nay trong tay mình có bao nhiêu bản thảo diễn thuyết làm người đồng cảm như bản thân mình đã trải qua thì —— không trải qua quá chính là không trải qua, nói nhiều cũng chỉ như nước đổ đầu vịt mà thôi.

Không biết vì cái gì, Harry cảm thấy có chút khổ sở. Vì những cái đó không thể nào nói ra, vì những người đó vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

008

Sau khi diễn thuyết chấm dứt, Harry hốt hoảng rời khỏi, lúc cậu hoàn hồn, mới phát hiện chính mình đã đi tới trước cửa căn hầm kia.

Năm đó hết thảy phảng phất đều còn rõ ràng trước mắt.

Khi bước chân Harry vô định, cửa văn phòng chậm rãi mở ra, giống như có người đang ở trong đó.

Harry kinh hỉ nâng mắt, lại đột ngột đón nhận một gương mặt tươi cười xa lạ, khuôn mặt vui vẻ của Harry nháy mắt cứng đờ, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy.

Trái tim Harry đau đớn.

Kỳ thật cậu đã sớm nên tỉnh ngộ, cái lão Snape độc ác hỗn đản kia, đã không bao giờ xuất hiện nữa rồi

Không bao giờ xuất hiện......

009

"Ha...... Harry Potter! Ngài là chúa cứu thế! Merlin, tôi cá đám bạn bè của tôi sẽ hâm mộ tôi chết mất!"

Trong phòng đi ra một thanh niên trẻ tuổi, hắn nhìn thấy Harry vẻ mặt không thể tưởng tượng kinh hô.

Hiển nhiên cái hầm này hiện giờ chính là nơi làm việc của thanh niên này, quần áo gọn gàng, diện mạo thanh tú, giọng nói mang theo khẩu âm của nước Pháp, chính là trong miệng lại nửa điểm cũng không nhàn rỗi.

Không biết vì cái gì Harry cảm thấy hắn có chút không thể tin tưởng, tựa hồ thanh niên này có chút không giống, so với mình năm đó còn tệ hơn.

Trong ấn tượng của Harry, độc dược là một một ngành khoa học tinh vi đến không thể tưởng tượng được, người truyền thụ kiến thức cũng phải thực cẩn trọng nghiêm khắc tỉ mỉ.

Giống như năm đó chính mình hấp tấp bộp chộp làm không hoàn mỹ, sau đó bị người nọ tưới đầy nọc độc.

010

Vị giáo sư mới này không có nửa điểm giống giáo sư, giống như một thiếu niên thôi, vẻ mặt hưng phấn nhìn Harry, khẩn trương nói cà lăm "ngài...ngài thế nào lại đến Slytherin....a, xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy... có chút không tưởng tượng được".

Harry cá chăc, người này nhất định không phải Slytherin, theo bản năng nhảy ra trong trí nhớ so với Snape hoàn toàn đối lập.

Nhìn, bọn họ hai người thật là một chút đều không giống.

Người trẻ tuổi kia đối với cậu không hề giữ lại sùng bái, còn cái lão hỗn đản kia chỉ biết dùng hết khả năng châm chọc cậu không học vấn không nghề nghiệp, hoặc là phát sinh hoài nghi cậu có quan hệ với quỷ khổng lồ, hoặc là đả kích cậu ngu xuẩn cùng không có chút xíu thiên phú nào......

Tóm lại, đó là cái lão hỗn đản!

Nhưng cậu không quên được cái lão hỗn đản đáng giận kia, Harry yên lặng ở trong lòng bổ sung nửa câu sau.

Cậu theo bản năng hướng vào trong phòng nhìn liếc mắt một cái.

Hết thảy năm đó vẫn như cũ rõ ràng trước mắt.

Cậu thậm chí...... Thấy bên bên cạnh cửa sổ, chính là một cái vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông lúc này đang âm trầm phê chữa bài tập, hung tợn mà dùng bút lông chim trong tay phê một cái điểm T to đùng lên một bài tập nào đó.

Trên sô pha, cậu ngây ngô nhìn người đàn ông đang táo bạo ngồi trên bàn làm đến say mê, ngăn không được mà che miệng cười khẽ.

PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (Posttraumatic stress disorder - PTSD), từng được gọi với cái tên là "Sốc vỏ đạn" (shell shock) hoặc "Hội chứng mệt mỏi sau chiến tranh" (Battle fatigue syndrome). Tên gọi này là do PTSD thường gặp ở rất nhiều trong cựu quân nhân sau thế chiến tranh. Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện sang chấn nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong đó tổn thương thể chất nghiêm trọng xảy ra hoặc bị đe dọa tính mạng.

PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng, như tấn công tình dục hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên. Gia đình của các nạn nhân cũng có thể phát triển PTSD, cũng như nhân viên cấp cứu và nhân viên cứu hộ.

Hầu hết những người trải qua một sự kiện sang chấn sẽ có những phản ứng có thể như sốc, tức giận, căng thẳng, sợ hãi và thậm chí là cảm giác tội lỗi. Những phản ứng này là phổ biến, và đối với hầu hết mọi người, chúng biến mất theo thời gian. Tuy nhiên, đối với một người bị PTSD, những cảm giác này vẫn tiếp tục và thậm chí tăng lên gây ảnh hưởng nặng nề đến chất lượng cuộc sống. Những người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương được chẩn đoán khi có các triệu chứng kéo dài một tháng và không thể thực hiện các hoạt động bình thường như trước khi sự kiện xảy ra. Nguồn: vinmec.com

P/s:

Alisia: ngược các bồ ạ. Ngược toàn bộ từ đầu đến cuối. Sau này bồ nào đọc vừa khóc vừa cười thì nhớ cmt cho mình biết nhé. Hai câu thơ của Hàn Mặc Tử ở trên là do mình thấy nó phù hợp với chương này nên để vô. Nếu mai mốt edit mà thấy bài thơ nào phù hợp nữa thì mình cũng sẽ bỏ vô nha.

HẾT CHƯƠNG 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play