"Sự vắng mặt của những người ta yêu thương còn tệ hơn cái chết, và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng" - William Cowper
031
Bốn năm trước
Hôm đó Harry có một giấc mơ rất đẹp.
Trong giấc mơ có bò bít tết béo ngậy và salad táo ngon lành. Harry mê mê mang mang muốn tỉnh lại nhưng lại quyến luyến đồ ăn ngon, không nhịn được dụi dụi gối, muốn tiếp tục giấc mơ ngon lành này.
"Potter, thức dậy."
Bò bít tết thơm ngon đột nhiên biến thành mặt Snape!
Harry bật dậy, lại phát hiện Snape đang đứng ở trước giường cậu, gương mặt đen thui đáng sợ.
"Cái tên ngu ngốc nhà ngươi bao lâu rồi chưa ăn cơm."
Harry lắc lắc đầu "Đồ ăn mỗi sáng giáo sư để đầu giường con đều ăn hết."
"Ngay cả mấy cự quái không được đi học cũng biết, một ngày phải ăn đủ ba bữa cơm! Mỗi ngày ngươi chỉ ăn một bữa sáng, đói đến xỉu là đáng." Snape tức giận gào lên.
Snape đã sớm biết dung lượng não của Harry còn không bằng chất lỏng ngu ngốc của Mandela, nhưng mà hắn không nghĩ tới nó còn ngốc hơn cả người bình thường.
Bị Snape rít gào, Harry hoảng sợ tới mức rúc người vào trong chăn. Theo phản xạ có điều kiện, thiếu niên kéo chăn lên cao, chỉ để lộ ra một đôi mắt xanh đang co rút hoảng sợ.
Không biết có phải con người ta khi bị bệnh thì sẽ dễ bị tổn thương hoặc là...đầu óc chạm mạch (!?) hay không, Harry vô tội phản bác "Còn không phải là do giáo sư rất đáng sợ..."
Snape dường như là bị lời của Harry làm cho nghẹn rồi, hắn âm trầm nhìn chằm chằm cậu, khiến Harry gần như co rúm lại muốn đem toàn bộ chăn kéo qua đầu.
032
"Ọc ọc......"
Ặc, hình như có âm thanh gì đó kỳ lạ.
Harry thình lình nhận ra đây chính là tiếng bụng mình đang kêu.
Snape thô bạo nhét cho Harry một cái khay, rốt cuộc thì Harry đã biết vì sao trong mơ mình luôn thấy thịt. Bởi vì trong phòng này đang tràn ngập mùi vị của pizza thịt nướng và phô mai.
Harry nuốt nước miếng cái ực, có chút gian nan nhìn gói đồ ăn bên tay phải còn đang đóng lại chưa mở ra, cậu có nên nói mình đã đói đến hoa mắt, không thể nhúc nhích không...
Khi Harry còn đang khó xử không biết lấy đồ ăn như thế nào thì Snape đã ngồi xuống mép giường của Harry.
Không hề nhẹ nhàng nâng Harry ngồi dậy, nhanh nhẹn cắt pizza thành những miếng vừa ăn đều nhau, rồi giống như theo một công thức có sẵn, trực tiếp làm cậu nghẹn chết.
Lúc Snape đưa chén canh vị bơ vào miệng Harry, Harry mới cảm thấy cái tình trạng sắp nghẹn chết của mình giảm đi một chút.
Harry giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm Snape.
"Nếu ngươi ít nhiều còn biết phép lịch sự thì nên biết là không nên nhìn chằm chằm vào người khác." Snape không chút khách sáo chế nhạo Harry.
"Đột nhiên cảm thấy thầy đối với con thật tốt..." Harry đột nhiên trợn mắt.
"Đương nhiên cũng có thể là do con đói hôn mê nên xuất hiện ảo giác, có lẽ hiện giờ con vẫn đang nằm mơ."
Snape đột nhiên trả lời "Là vế sau."
Sau đó dứt khoát đóng cửa đi ra.
Khuôn mặt nhỏ của Harry vẫn luôn nhăn thành bánh bao, cậu nhịn không được chửi thầm ở trong lòng, chẳng lẽ người đàn ông này không nghe ra đây là một câu chuyện cười sao, một chút hài hước cũng không có.
Rõ ràng là con đang khen thầy rất tốt với con đó!
Á...... Harry bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ rồi......
033
Bốn năm sau
Harry cúi đầu thật sâu trước nhà cũ của Potter, như là một người đến viếng người chết vậy, tôn kính mà đau khổ.
Sau đó Harry đi sâu vào thung lũng Godric. Ở nơi vốn chỉ có hai bia mộ nay lại xuất hiện thêm nhiều bia mộ mới, đó là các anh hùng đối nghịch với Voldemort, phần lớn họ đều được an nghỉ ở nơi này.
Vì để kỷ niệm các anh hùng có công lớn trong chiến đấu, giới Phù thuỷ cho xây dựng một bia tưởng niệm ở đây – đây là vinh quang thuộc về Gryffindor, gần như ba phần tư con người hy sinh vì sự hoà bình của thế giới Phù thuỷ Anh quốc đều xuất thân từ cái Nhà vĩ đại này, cuối cùng họ được an táng ở thung lũng cùng tên với người sáng lập nhà.
Vô số người đi tới nơi này để tỏ lòng kính trọng và niềm thương tiếc vô hạn.
Đứng đầu ở đây chính là mộ của Dumbledore, Harry trịnh trọng cúi đầu trước nó, rồi tầm mắt dừng lại ở một phiến bia mộ bên cạnh giáo sư Dumbledore.
Khác với bia mộ bị hoa tươi phủ kín bên cạnh, ngôi mộ này lại tịch mịch hoang vắng.
Thành thật mà nói, người này đúng là làm lãng phí vị trí đắc địa, Harry khẽ vuốt lên bia mộ một chút, đầu ngón tay chạm vào mặt đá lạnh băng.
034
Đó là một bia mộ không giống những người khác, mặt trước không có để ảnh của người chết lúc còn sinh thời, trên mặt cũng không có kể lại tiểu sử dài dòng, chỉ có mấy câu ngắn gọn:
"Severus Snape
1960.1.9 - 1998.5.2, hưởng dương 38 tuổi
Hiệu trưởng Trường Hogwarts, chủ nhiệm nhà Slytherin.
Bậc Thầy Độc Dược, gián điệp, anh hùng chiến tranh"
(Alisia: dù ngắn thật, nhưng với 38 năm ngắn ngủi có thể thấy giáo sư có thành tựu vĩ đại như thế nào. Harry có thể hốt được giáo sư cũng coi như phúc lợi khi làm Chúa cứu thế).
Mỗi một chữ viết trên các bia mộ có lẽ đều là chút ký ức ấm áp hoặc là vài lời nói.
Chỉ có bia mộ của người đàn ông kia là hoàn toàn lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào.
Không có đánh giá thành tựu huy hoàng, không có dài dòng tình cảm, thậm chí không có một thân nhân hay bạn bè chân chính nào có thể vì hắn mà viết vài dòng lên bia mộ kia.
Sau khi tạm biệt cha mẹ, bạn bè, Harry lại đi đến bia mộ kia, đột nhiên có một khoảnh khắc cảm thấy tức giận, nhưng lại nhanh chóng tan thành mây khói.
"Thầy đi đúng là quá sạch sẽ......"
Cậu nhỏ giọng nói với ngôi mộ kia, lời nói tựa như đang chế giễu, chỉ là gương mặt lại cứ hiện lên vẻ ôn nhu.
035
Harry đặt xuống một đoá hoa Lily—— cậu lấy ở mộ của mẹ.
Như là một trò đùa dai của trẻ con.
Trên thực tế, bản thân cậu cũng không có dự định sẽ đến nơi này viếng mộ, cho nên cũng không có chuẩn bị hoa. Harry trẻ con cười cười, cậu biết, mẹ rất thiện lương nên sẽ không trách cậu đâu.
Nhìn bia mộ chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủn kia, Harry nghĩ thầm, người kia căn bản sẽ không để ý mấy cái đó đâu, nhiều nhất chỉ là cười nhạo cậu thích xem vào việc của người khác.
Trong nửa phần sau của cuộc chiến, Snape giống như ác quỷ vậy, cứ huấn luyện cậu chiến đấu hết lần này tới lần khác, khiến cho cậu luôn cảm thấy tức giận và bất mãn.
Những lời châm chọc khó chịu kia luôn đúng giờ tới, nhưng hiện giờ Harry lại vô cùng hoài niệm mấy lời chế giễu của người đàn ông lạnh lùng này.
Con người luôn tới lúc mất đi mới biết quý trọng.
Mà thời gian mình cùng với người kia sớm tối ở chung, thật sự quá ngắn ngủi.HẾT CHƯƠNG 4.1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT