"Draco, ta nghĩ con có thể trò chuyện một lát với Chúa Cứu Thế của chúng ta, dù sao cũng là bạn học cùng năm, lâu rồi không gặp cũng nên giao lưu chuyện trò với nhau một chút.
Quý tộc bạch kim mười phần ưu nhã nhướng mày với con trai, không một chút suy xét đến cảm giác của vị rắn chúa nào đó mà nhanh chóng lôi kéo Snape vào phòng làm việc.
Draco còn đang đắm chìm suy nghĩ về việc người đàn ông độc thân hoàn hảo cuối cùng của Slytherin đã bị một con sư tử lừa đi, bị một Gryffindor bắt mất..
Này, vẫn còn ngạc nhiên sao''. So với Draco đang hoảng sợ, Harry nỗ lực bày ra vẻ bình tĩnh.
Được rồi, do da mặt cậu dày, ngay từ tháng đầu tiên 'ở chung với Snape, Harry đã thành công luyện tập kỹ năng này.
"Cậu sẽ không trở thành mẹ đỡ đầu của tôi chứ" Quý tộc nhỏ này đã nghĩ tới chuyện còn đáng sợ hơn. Kêu một con sư tử đực còn nhỏ tuổi hơn mình có làm mẹ đỡ đầu, có chết người không đây. (Edit: Harry sinh tháng 7, tính ra vẫn nhỏ hơn Draco sinh tháng 6).
Harry cảm thấy dù sao cậu cũng không biết xấu hổ, cho nên tiếp tục không biết xấu hổ thì tốt hơn, Harry tỏ vẻ khiêm tốn "Đừng nói chắc như vậy, chúng tôi còn chưa chắc chắn." Nói dối một trăm lần có thể thành lời nói thật.
Những đồn đãi vớ vẩn luôn luôn như vậy mà phát triển thật sự.
112
Phòng làm việc
Hai người ở cửa phòng bỏ một đống phép thuật trước khi họ bắt đầu nói chuyện.
"Severus, anh tin chuyện chết đi sống lại không?"
Vị quý tộc bạch kim của chúng ta nhướng đôi lông mày thanh tú duyên dáng, hơi nâng cằm rồi bắt đầu mở cuộc trò chuyện.
"Nói giỡn gì thế." Snape cau mày, ngoài mặt là bác bỏ lời nói của Lucius, nhưng mặt khác trong lòng lại âm thầm lo lắng.
"Anh là cha đỡ đầu của Draco, tên của anh nằm trong khế ước pháp thuật trong gia phả. Sau khi chiến tranh kết thúc, tên của anh đã tối tăm cả năm, nhưng nó đã sáng trở lại vào sáu tháng trước."
Lucius như cố ý dừng lại ngay đoạn cao trào, như là cố ý trêu chọc người khác, sau khi đùa dai xong ông ta mới tiếp tục câu chuyện.
"Việc này thật thần kỳ, Severus. Anh biết đó, gia tộc cổ xưa luôn có pháp thuật truy xét dấu vết sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai sót".
Snape khẽ nhíu mày "Tôi cũng không hiểu rõ quá trình như thế nào, nhưng nếu không có bất ngờ thì chắc là Harry đã cứu tôi."
"Tôi nhớ lúc trước anh kêu cậu ta là Potter." Lucius cười gian trá.
"Bây giờ cũng vậy, Lucius, bỏ cái nụ cười ghê tởm của anh đi." Rắn chúa cắt ngang lời nói của vị quý tộc bạch kim "Anh tới không phải chỉ nói với tôi việc nửa năm trước và bình luận vấn đề xưng hô với Chúa Cứu Thế chứ".
"Tất nhiên" Lucius hiển nhiên không quan tâm tới giọng điệu của Snape "Tôi vốn muốn nhắc nhở anh việc trên báo của Chúa Cứu Thế. Nếu như chúa tể hắc ám chưa chết thì anh phải cẩn thận, nhưng vì ngài Potter ở đây cùng anh nên rõ ràng tờ báo kia chỉ là tin đồn. "
"Thôi, tránh ra, trong đây có dược của anh." Snape hừ lạnh nói, đúng là con công, thời thời khắc khắc không quên được việc làm đẹp của mình.
"Còn một chuyện nữa." Quý tộc bạch kim không có phong phạm của Slytherin cười nói.
"Hừ" Giáo sư không kiên nhẫn mà dùng giọng mũi.
"Còn có một việc." Bạch kim quý tộc cười một chút cũng không Slytherin.
"Thật ra tôi thấy vị Chúa Cứu Thế này tốt, ít nhất so với mẹ ngài ấy thì tốt hơn nhiều".
"Lucius, cút ngay cho tôi!"
113
Mặc dù trực tiếp bỏ qua lời nhạo báng của Lucius, nhưng mấy câu nói của quý tộc bạch kim Snape vẫn để trong lòng.
Hoặc là để Snape bắt đầu chú ý đến một số vấn đề khác.
Y luôn cho rằng năm trước Harry đã cứu mình, nhưng vì lý do nào đó đến hiện tại y mới tỉnh lại, nhưng xem ra thực tế không đơn giản như vậy.
Theo lời Lucius, rõ ràng y đã chết, vậy làm thế nào có thể sống lại.
Harry đã dùng phương pháp nào để y sống lại...
Snape vội đi khỏi phòng làm việc và nhìn thấy Draco đang im lặng nhìn Harry chằm chằm.
"Draco, cha của con đang chờ con ở phòng khách".
Dù có thân phận là giáo sư hay cha đỡ đầu, Snape đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, từ vẻ mặt kính trọng của Draco, nửa điều cũng không dám làm trái là có thể hiểu được.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn Snape và Harry.
114
Harry có một linh cảm rất xấu, mặc dù chính cậu cũng không biết linh cảm xấu đến từ đâu.
"Harry" Snape chậm rãi tới gần Harry "Ngươi cứu ta như thế nào?"
Mi mắt Harry giật giật, sau đó mặt cứng ngắc cười cười "Tại sao giáo sư lại hỏi cái này?"
"Ta đã chết rồi phải không?" đúng như dự đoán, Snape nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Harry trong lòng liền có câu trả lời "Đừng nói dối ta, Harry."
Cậu bé run lên, rồi ra vẻ bướng bỉnh nói "Quan trọng là anh còn sống, giáo sư."
"Vậy thì vị cứu tinh của chúng ta có nghĩ rằng có lẽ tôi đã không muốn sống".
Người đàn ông nắm lấy đôi vai gầy của Harry, y có thể cảm thấy cậu bé đang run rẩy vì mấy lời kích động y vừa nói.
Snape nhìn Harry gần như hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, trong lòng thầm nói xin lỗi.
Snape là một bậc thầy về bế quan bí thuật, cũng đồng thời là một bậc thầy về chiết tâm trí thuật.
115
Bốn năm trước
Năm thứ sáu, cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu, nhưng hai bên đều đã bắt đầu chuẩn bị cuộc chiến.
Ví dụ, cụ Dumbledore và Harry bắt đầu tìm kiếm Trường sinh linh giá, các thuộc hạ của Voldemort cũng bắt đầu mở rộng ảnh hưởng như tằm ăn dâu, tất cả đều cho thấy rằng chiến tranh sắp nổ ra.
Ngay cả trường Hogwarts cũng không còn an toàn.
cứ bạn học ngày đêm thân thiết nào cũng có thể là kẻ giết người, chỉ là không ai biết họ là ai.
Harry dựa trong ngực Snape, hít thở thật sâu.
"Giáo sư... Không ngờ ngay cả Hogwarts cũng gặp nạn... Có lẽ người bạn bên cạnh là một kẻ ác..." Thiếu niên có chút lạnh lẽo nên càng co lại trong lòng Snape.
Snape nghĩ đến mệnh lệnh của Dumbledore chỉ có thể cười nhạt, y nhẹ nhàng hôn lên trán Harry "Vậy thì đừng tin ai, đặc biệt là ta."
Chẳng mấy chốc Harry đã hiểu ra câu này có ý nghĩa gì.
116
"Severus, làm ơn..."
Dumbledore chết trước mắt Harry, dưới bàn tay của Snape.
Harry phải thừa nhận rằng Snape là một kẻ phản bội.
Cậu bé đuổi theo các Tử thần Thực tử như điên, và thậm chí một số thành viên DA sợ hãi trước khí thế của Harry, liều mạng ngăn Harry lại, sợ rằng cậu sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.
Harry vô thức đuổi theo bóng dáng cao lớn kia, tất cả những lời nguyền rủa đến bên miệng đều biến thành pháp thuật không lời – cậu đã được học nó từ Snape – một kẻ phản bội.
Y đúng là một tên khốn nạn.
Sau đó, Harry rơi vào tình trạng điên cuồng khiến mọi người trong Hội Phượng hoàng sợ hãi.
Cậu bé dường như không còn hồn nhiên, hoạt bát, lạc quan vui vẻ nữa, xử lý những Tử thần Thực tử cũng không ngần ngại, xem cái ác như kẻ thù
Cậu bé dường như bất khả chiến bại chỉ sau một đêm.
Sau đó, có vô số cuộc đối đầu với Tử thần Thực tử, sử dụng pháp thuật hắc ám cũng vượt trội như lúc học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Cậu bé dường như lột sạch lương thiện và yêu thương vốn có từ trong xương, ngoại trừ Hermione và Ron, Harry không tin tưởng ai khác, đối với ai cũng chưa từng nhẹ tay.
117
Bốn năm sau
Vô số ký ức đau buồn khiến Snape bất giác rời khỏi tâm trí của Harry, kết thúc sự xâm nhập.
Harry hốt hoảng cảm thấy đầu gối hơi đau, không biết đã ngã xuống đất từ lúc nào, bối rối nhìn đồ đạc xung quanh, qua thật lâu cũng không kịp phản ứng với tình huống vừa rồi.
Snape nhíu nhíu mày rồi duỗi tay ra muốn đỡ Harry đứng lên, nhưng lại bị cậu bé đẩy ra.
"Anh dùng chết tâm trí thuật với em" Harry nổi giận đùng đùng lên án hành vi của Snape, Harry ở trước mặt Snape trước giờ luôn dễ bị tổn thương.
"Giáo sư... em tin tưởng người như vậy..."
Snape không chút dao động, y chỉ lạnh lùng mở miệng, ánh mắt phức tạp.
"Ta đã từng nói rồi, Harry, đừng tin bất kỳ ai, đặc biệt là ta."
Người đàn ông quỳ một gối, giữ tầm mắt cùng độ cao với Harry, giọng nói trầm thấp đầy từ tính "Ta rõ ràng đã chết rồi, em cứu ta bằng cách nào? "
Snape tiến lại gần cậu bé hơn, cả hai gần như không có khoảng cách.
"Harry, tại sao em muốn cứu ta?"
Cậu bé chỉ có thể cười khổ "Cứ coi như em là một thằng ngốc đi."
Harry chật vật đứng dậy, thất tha thất thểu rời đi.
Trong phòng trống trải chỉ còn lại Snape, một mình y thở dài "Là bởi vì như vậy ta mới lo lắng."
Thật là ngốc đến làm người ta đau lòng.
Luôn là như thế.
118
Cuối đường Bàn Xoay.
Harry hồn xiu phách lạc rời đi, Snape không thể không đi theo.
"Em có khỏe không?"
Cho dù câu hỏi này được hỏi bao nhiêu lần, bất kể trạng thái của cậu bé có bất thường như thế nào, Snape dường như luôn nhận được một câu trả lời giống nhau.
"Giáo sư, em rất tốt."
Harry cố gắng kéo ra một khuôn mặt cười, điều này làm cho lời nói của cậu có vẻ không đáng tin.
Nhìn Harry đang ngồi trên cầu thang với vẻ mặt thất vọng, Snape tự nhiên ngồi bên cạnh cậu bé.
So với thân hình nhỏ bé của Harry, Snape cao lớn là người khác dễ nguyện ý dựa vào, giống như chỉ cần ở đó là được người mạnh mẽ che chở,.
Thật vậy, xét về khía cạnh nào đó, Snape là một phù thủy quyền năng, Harry cảm thấy thất vọng khi nghĩ đến điều này.
Ngay cả môn Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám, thứ mà cậu luôn am hiểu thì vẫn không có chỗ để phô trương trước mặt người đàn ông này.
Có lẽ là sớm có thói quen tiếp nhận việc đối phương bảo hộ cho nên cậu luôn yếu ớt như vậy.
119
Harry sửa sửa mái tóc có phần rối bù của mình, rồi thở dài bất lực.
"Có lẽ em thực sự không thích hợp làm một Chúa Cứu Thế."
Harry biết mình yếu đuối và kém cỏi, dễ bị cảm xúc điều khiển, lại thiếu bản lĩnh cứu người khác.
"Nếu là một người thông minh hơn làm Chúa Cứu Thế, có lẽ Hội Phượng hoàng sẽ không... tổn thất nhiều như vậy."
Nhìn cậu bé tự cười một mình, Snape nhìn cơ thể căng cứng của cậu bé, khẽ mím môi.
Sau một lúc lâu mới thận trọng nói ra một câu.
"Không, không ai thích hợp hơn em."
Harry đột nhiên mỉm cười, ánh mắt rực sáng " Anh có thấy cuộc trò chuyện này rất quen thuộc không?"
Snape không trả lời mà quay mặt đi chỗ khác, khóe môi lại như có như không cong lên.
120
Bốn năm trước
Snape đối với kẻ từ bên ngoài lấm lem bùn đất về – Harry mà vô cùng không hài lòng, lập tức đưa ra các quy tắc của mình.
"Không được về sau mười giờ, không được bỏ qua học bù, không được mang bất kỳ món đồ Quidditch nào đến chỗ của ta" Snape nghĩ nghĩ lúc sau, bổ sung một câu, "Còn có, mỗi ngày sau 7 giờ thêm hai giờ huấn luyện nữa."
"Trời đất! Vậy em không còn dư dả chút thời gian nào luôn á" Harry không đồng ý nên phản đối ầm ĩ.
Ngay cả khi giữa họ có mối quan hệ mập mờ, điều đó cũng không thể ngăn được tính cách của Gryffindor bùng nổ mọi lúc mọi nơi.
Trên thực tế, Harry không ngán dùng thời gian rảnh rỗi của mình luyện tập phép thuật, để nâng cao khả năng sống sót của mình.
Chỉ là cậu có thói quen từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Snape – dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ thành công.
Nam hài thập phần không có cốt khí gật gật đầu, về cái này lão hỗn đản thủ đoạn hắn đã lãnh hội quá rất nhiều, hắn một chút cũng không nghĩ gia thêm ấn tượng.
Quả nhiên, Snape cười chuẩn kiểu Slytherin, giống như rắn độc, rình mồi xong sẽ hành động "Potter, ngươi đương nhiên có quyền từ chối, nhưng tin ta, ngươi nhất định không muốn như vậy."
Thiếu niên rất không có khí chất gật đầu, về mấy thủ đoạn của tên khốn kiếp này cậu đã gặp rất nhiều lần rồi nên cậu một chút cũng không nghĩ muốn gia tăng thêm ấn tượng.
Harry vẫn luôn tự tin về thành tích phòng chống nghệ thuật hắc ám của mình, nhưng cậu thực nhanh hiểu được cái gì gọi là thảm bại, đặc biệt là trong cái môn mà cậu am hiểu nhất, điều này khiến cậu càng cảm thấy thất vọng.
HẾT CHƯƠNG 12
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT