EDITOR: ALISIA
BETA: DÂU
- o0o-
081
Bốn năm trước
Từ nhỏ Harry đã là đứa trẻ mồ côi, điều này đã làm cậu có cảm giác tự ti, luôn lo được lo mất.
Đoạn thời gian đó, Snape và Harry còn đang ở trong trạng thái xấu hổ, trừ lúc đi học thì ở ngoài bọn họ không có bất cứ quan hệ gì với nhau. .
||||| Truyện đề cử:
Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
Mới đầu, Harry học bế quan bí thuật tiến triển rất tốt, cậu học bảo hộ những ký ức dễ dàng bị tác động, thậm chí đôi khi sẽ chủ động thiết kế bẫy để che dấu quá khứ của mình.
Cho đến một ngày nào đó, Harry mang cảm xúc cực kỳ không tốt đi học, lúc đó Snape cũng không nói gì, thực tế vẫn luôn lảng tránh Harry, thậm chí còn không phát hiện sự xâm lấn không bình thường của Harry.
Cảm xúc của Harry gần như hoảng loạn.
Cedric tử vong, cha mẹ chết đi, thời thơ ấu xấu xí, hết lần này tới lần khác đều trong hoàn cảnh tuyệt vọng...
Harry gần như là lần đầu tiên đi học như vậy, hoàn toàn đem nhược điểm mở ra, không hề phòng bị.
082
Hiếm khi Snape để Harry có thời gian nghỉ ngơi.
Mà lần này nghỉ ngơi rất lâu, y dùng vẻ mặt vô cảm ngồi cạnh Harry, không muốn rời đi, cũng không thúc giục, giống như là đang chờ đợi người thanh niên kia cất lời.
Không khí trầm mặc kéo dài thật lâu, Harry mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Giáo sư...em có thể sống sót sao?"
Snape nhíu mày, tất cả mọi người đều vì tên ngốc này mà không màng sống chết, vậy mà y lại nghe được cái do dự gì đây.
Cậu định quay mặt đi thì đầu lại đau đớn, ưu điểm duy nhất của Gryffindor đều không còn ở trên người Harry, y bị ánh mắt bất lực và u ám của Harry làm cho sững sờ.
"Em không sợ chết" Harry nghẹn ngào nói, dường như rất đau đớn "Em chỉ sợ chết không rõ ràng, sợ đến chết cũng không có người nào tin em".
"Phải chấp nhận thực tế thôi, cho dù ngươi có thích nó hay không?"
"Nhưng đó không phải là tín nhiệm, hôm nay bọn họ tin tưởng em, ngày mai bọn họ lại nghi ngờ." Harry vội vã lau nước mắt, cũng không lên tiếng nữa, chỉ ngơ ngác nhìn Snape.
Nhắc tới tín nhiệm, Snape cũng không mở miệng, tất nhiên là nghĩ tới những chuyện trước đây.
083
"Giáo sư, chúng ta sẽ sống sót chứ?"
Harry nhìn Snape bằng đôi mắt nai xanh lục bảo, như muốn cầu xin điều gì đó.
Snape chợt nhận ra.
Tình huống khó xử của Harry không phải là không ai tin cậu bé, mà là cậu rất cần một người mà cậu có thể dựa vào.
Một người lớn đủ mạnh mẽ và đủ gần gũi.
Snape muốn nói với Harry rằng cậu có thể sẽ không sống sót, nhưng... khi nhìn thấy đôi mắt đó...
Thôi bỏ đi, Snape, coi như là cứu lấy nhóc con đáng thương này...
Nó chỉ là...... Chỉ là muốn một chút hy vọng mà thôi.
"Tất nhiên" Snape dối lòng nói ra cái điều kể cả y cũng không tin được "Sẽ có người luôn bên cạnh ngươi".
Ta tin ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, tuy rằng sự tốt đẹp đó chỉ sợ không có liên quan đến ta.
084
Bốn năm sau
Thật ra, Snape chưa bao giờ dám nghĩ y có thể sống sót. Thậm chí đối với việc chết đi cũng hoàn toàn mặc kệ.
Tốt rồi, thú thật ngay từ đầu vốn đã không tính đến chuyện phải sống, chỉ là không biết tên quỷ con này dùng cách gì để y sống lại.
Đúng vậy, sống lại.
Không có chiến tranh, đau đớn, tội lỗi, bóng tối, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Y cũng không thích ánh mặt trời.
Không chỉ có hoa xuân nở trong nắng mà còn có tội phạm giết người.
Từ sự bình yên vô tận, y dường như bị ai đó cưỡng bức, và rồi y rời xa sự bình yên đầy hoài niệm – thứ mà y nghĩ rằng mình đã khao khát. Dù là địa ngục hay thiên đường thì nó vẫn là một điểm đến.
Thật không may, một khi trở về thực tại, anh vẫn là sinh vật đáng thương, một kẻ đầy tội lỗi đáng thương.
085
Nghĩ đến đây, Snape có chút khó chịu kéo thân thể thanh niên, một tay mở chai thủy tinh, dường như muốn giúp Harry hôn mê uống độc dược.
Nhưng hiển nhiên, Harry trong lúc ngủ không hợp tác cho lắm, cau mày thật chặt, cậu cọ cọ gối, úp mặt vào nó, cố gắng chống lại thứ mùi vị tồi tệ này, không muốn thứ này vào trong bụng.
Vị giáo sư của chúng ta không hề nóng nảy, vẫy đũa phép biến ra một cái cạy miệng từ không trung, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên giáo sư gặp tình huống này, y dùng một tay bóp xương hàm Harry, một cái tay khác thuần thục dùng công cụ cạy khớp hàm, trực tiếp đem đáy lọ dược hướng lên trời mà rót đi vào.
Harry dường như luôn bị thương, cho dù trong chiến tranh hay không chiến tranh, theo thời gian, Snape, thường xuyên giúp Harry "Xử lý hậu sự", Snape cũng luyện ra được tuyệt chiêu.
Cậu nhóc lúc đó đã giận dỗi, nói rằng y không lãng mạn chút nào.
Lúc đó y chỉ khịt mũi coi thường, cười nhạo mấy lời chống đối này mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 9.1