''ỪM..!!'' Nhìn vào ánh mắt mong chờ của đối phương, Dạ Trần chỉ biết
ngậm ngùi gật đầu, âm thầm cắn răng đưa cánh tay ra chạm nhẹ vào miếng
thịt trước mắt.
''Kịch!'' Ngay khi chạm vào, cảm giác thô ráp và căng cứng truyền lại từ đầu ngón tay đến đại não làm cho Dạ Trần đáy lòng
một trận run rẩy.
''...'' Dạ Trần không khỏi nhấc lên đôi mắt nhìn lại người đã tạo ra đối phương một lần cuối.
''Người không phải nói là đang đói bụng sao? Mau ăn à, ngon lắm đó!'' Thiên Y cười tươi đến híp cả đôi mắt lại.
''Ngon cái đầu ngươi!'' Dạ Trần thầm mắng nhưng không có lực trách cứ.
Dù sao mọi chuyện cũng đều do hắn mà ra cả!
Từ khi gặp được hắn, rồi học thói quen có vẻ không được tốt cho lắm của
hắn. Thiên Y cho dù không có ma lực đi nữa cũng không lo chết đói, người ta thế nhưng luyện được một thân tà thuật cái thế còn vượt xa cả hắn
một đoạn dài, nói khoảng cách giữa đôi bên là từ đầu thành đến cuối
thành cũng không ngoa, đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, tà ma hắc đạo cũng phải kiêng dè mà đi đường vòng không dám đối mặt trực diện, từ đó trên người ma kim tử kim không bao giờ thiếu, nào phải tự nấu ăn bao giờ, lần này xắn tay áo lên đích thân xuống bếp cũng là vì hắn mà chịu
ra tay, bản thân sao có thể trách cứ được, cho dù tệ đến đâu đi nữa cũng phải nuốt xuống, chỉ là... không nghĩ đến nó lại tệ đến mức như vậy.
Biết trước đã hỏi đối phương rồi mới ra quyết định, giờ thì ván đã đóng
thuyền rồi, trời cũng không cứu được!
Với lại nhất định Thiên Y cô nương chưa thử lên mới dám mạnh miệng nói to như vậy!
Nghĩ lại cũng đúng thôi, người mới nấu ăn thường không dám nếm chính món mà
bản thân tự tay nấu ra. Cuối cùng suy đi xét lại, đối phương không hề có tội mà người có tội ở đây chính là hắn, Dạ Trần - tiểu lão bản của
người ta!
''Cái này ăn vào liệu có làm sao không?'' Vừa cầm miếng
thịt lên vừa suy nghĩ cho tương lai sau này sẽ ra sao, Dạ Trần không
khỏi cảm thán Thiên Y thật là kì tài!
Tệ nhất với giỏi nhất thế nhưng cùng cấp bậc với nhau, chỉ là khác chỗ đứng mà thôi!
Thiên Y có thể nấu đến mức tệ trong cái dở tệ như thế này, đích thực là một
kì tài rồi. Mặc dù là đặt sai chỗ nhưng cũng không sao, có tài năng là
được, Dạ Trần hắn nhận hết nhưng trước đó...
''Phải dùng đến nó mới được!'' Dạ Trần âm thầm kích phát Âm Dương Thể đến mức tận cùng.
Tận cùng của sự cân bằng chính là biến mất, Thiên Y thực lực cho dù mạnh hơn cũng khó lòng mà nhận ra được!
''Rắc..!!'' Dứt khoát cắn xuống một miếng thịt lớn cho đối phương vui, cảm giác
giòn tan mang lại trong khoang miệng, Dạ Trần không khỏi giật mình.
Trước đó, hắn còn tưởng là răng mình nứt ra đây!
''Sao... sao rồi, mùi vị thế nào? Ngon không, Thiên Chủ?'' Thấy Dạ Trần đã bắt
đầu ăn, Thiên Y thấp thỏm lo âu vội lên tiếng dò hỏi.
Nàng thế nhưng
biết rõ một điều, nấu ăn đẹp mắt là chưa đủ, quan trọng hơn đó là mùi vị món ăn ra sao? Dở tệ thì bề ngoài đẹp đến mấy đi nữa cũng chỉ là đồ bỏ
đi, nàng không muốn đối phương ăn đồ như vậy.
Cho dù bắt buộc phải ăn cũng là nàng mới đúng. Ngày trước, bản thân nàng ăn đồ như vậy đã quen
rồi, Thiên Chủ khác, người là chúng tinh trên trời, nàng là phàm nhân
dưới mặt đất, mọi chuyện xấu phải là nàng đứng ra gánh chịu mới phải!
''Rất ngon nha!'' Nhìn ánh mắt đột nhiên trở lên long lanh của Thiên Y, Dạ
Trần như nhớ ra chuyện gì đó vội gật đầu cười tươi nói ra.
''Cạch...!!'' Dạ Trần cũng không quên cắn thêm một miếng to nữa để tỏ rõ sự chân thành không hề lừa dối đối phương.
''ỪM!'' Thiên Y vô cùng hài lòng gật nhẹ đầu xuống, chỉ là khóe mắt của đối
phương đã có chút đỏ lên nhưng đã được che giấu đi kĩ càng khiến cho
người ở trước mắt không thể nhận ra!
''Nhanh chóng bao vây bọn chúng lại!'' Thanh âm cao vút đột nhiên truyền vào.
''Soạt soạt....!!'' Những thân hình uốn éo chớp hiện lướt vút qua, không biết
là do vô tình hay cố ý mà để bóng hình của bản thân phản chiếu qua cửa
sổ cho người bên trong biết sự hiện diện của bản thân rồi biến mất hút,
Dạ Trần và Thiên Y không khỏi kinh ngạc liếc qua nhau.
''Xem ra bọn chúng muốn dụ hai ta ra ngoài kia để quyết đấu một trận!'' Dạ Trần không khỏi cười nói.
Đám xà nhân mới đến quá đáng yêu đi. Trực tiếp oanh kích Thuật Pháp từ đằng xa không phải là tốt hơn sao?
Nhưng... họ dám sao? Hai người ở bên trong thế nhưng cả hộ pháp của xà tộc hiện
thân cũng bị đánh cho thê thảm phải lết thân xác thảm thương về tộc chữa trị. Những xà nhân mới đến đây, nhất định biết rõ điều đó cho nên ai
dám manh động chứ? Muốn chết sao?
''Người cứ ăn tiếp đi. Để thuộc hạ
ra ngoài xử lí đám phiền toái này!'' Lần đầu tiên xuống bếp nấu ăn lại
bị kẻ khác phá đám lúc còn đang dang dở thưởng thức kết quả, Thiên Y bất mãn vô cùng vội đứng phắt dậy nói với Dạ Trần một tiếng, nói xong thì
khỏi cần chờ đối phương đáp lại, Thiên Y trực tiếp nhấc chân mang theo
lửa giận đi ra ngoài luôn.
Dạ Trần nào dám lớn tiếng vội gật đầu đáp
lại mặc dù thân ảnh đối phương đã biến mất nhưng không sao, liếc mắt
nhìn miếng thịt trong tay Dạ Trần mừng rỡ một hồi, vội lắc tay một cái
đối phương liền biến mất tiêu luôn!
''Xà nhân tộc các ngươi đáng chết lắm, dám phá hoại bữa ăn của ta!'' Dạ Trần một mặt căm phẫn nói ra.
Ngoài kia, Thiên Y gật nhẹ đầu như đồng ý với ai đó!
''Là hắn, kẻ đánh bại hai vị hộ pháp. Mọi người cẩn thận cho ta!''
''Mau tản lập thành đội hình, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến!''
Xà nhân tộc mắt thấy Thiên Y đi ra thì vội lên tiếng nhắc nhở những bằng hữu đồng tộc ở xung quanh.
''Trời lạnh các người không chịu ở nhà lại đến đây gây phiền nhiễu, phá hủy cả không khí bữa ăn hiếm có của ta. Ai cho phép các ngươi làm như vậy?''
Thiên Y tức giận không nhẹ, ma lực vận chuyển, vô số xích bạc liền xuất
hiện sau lưng nàng như giao long thủ hộ vậy.
Đám xà nhân thấy vậy không khỏi sợ hãi, hung danh của đối phương thế nhưng vẫn còn văng vẳng bên tai!
Đặc biệt là đám xích bạc ở sau lưng đối phương vô cùng khó đối phó. Trước
khi đi, trưởng lão trong tộc cũng đã nhắc đi nhắc lại họ phải cẩn thận
khi đối mặt với thứ này!
Một xà nhân cao lớn tay cầm trường thương bén nhọn đi ra dõng dạc nói:
''Chúng ta đến đây chỉ có một nhiệm vụ là bắt hai người các ngươi về Tộc chịu tội. Nếu như dám chống trả, giết không tha!''
''Giết không
tha!'' Có tộc nhân đứng ra, đám xà nhân bên cạnh liền hét to cổ vũ nhằm
tăng cao sĩ khí để lấp áp sự sợ hãi trong lòng.
''Hừ!'' Thiên Y thấy vậy không khỏi khinh thường.
Trong cảm nhận của nàng, đám xà nhân trước mắt, tất cả đều ở cảnh giới trung
cấp yêu giả, mặc dù số lượng rất là đông đảo nhưng điều này không quá
đáng ngại với một cao cấp có Thuật Pháp quần chiến như nàng.
''Muốn
giết ta, hi vọng các ngươi có bản lĩnh đó!'' Không để cho đám xà nhân ở
trước mắt càn quấy hét lớn gây ảnh hưởng đến Thiên Chủ của nàng đang
nghỉ ngơi bên trong, Thiên Y ánh mắt trở lên lạnh lùng, bàn tay khẽ
động, những sợi xích bạc ở sau lưng liền như cuồng long vũ động lao đến
trước mặt đám xà nhân đang khí thế mạnh mẽ như muốn phá núi trảm không
nhắm vào bản thân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT