''Ha ha.... Các vị huynh đệ Thất Quái quá lời rồi!'' Thanh Bình mắt thấy bản thân bị bao vây, y không những không hoảng ngược lại còn cười to nói ra hấp dẫn ánh nhìn chết chóc của đám người xung quanh.

''...'' Khắc Phủ Nhung cũng mắt lạnh nhìn lại y.

Mặc dù không rõ vì sao đối phương lại làm như vậy mà cũng chẳng cần đi tìm hiểu làm gì, tên Thanh Bình kia thế nhưng đã ra tay với ngũ đệ của hắn, y bản thân lại danh xưng Ma Kiếm bị y dùng kiếm đâm trúng há có thể toàn mạng? Là một người đại ca thù này không thể bỏ qua được!

Đám huynh đệ Thất Quái tản ra xung quanh không nói câu nào nữa nhưng ánh mắt nổi lên sát khí đằng đằng đã nói lên tất cả những gì ai ở nơi đây muốn biết!

''Giết hắn, đại ca!'' Lão nhị quay sang nhìn đối phương gằn giọng nói.

Bảy huynh đệ tỷ muội trong Thất Quái mặc dù không phải là huynh đệ máu mủ ruột thịt nhưng tình cảm giữa mọi người cùng nhau vượt quá hiểm cảnh mấy chục năm đã hơn cả huynh đệ tỷ muội trong nhà gấp nhiều lần, có thể nói là bền chặt không gì có thể phá vỡ. Vậy mà giờ đây thì sao? Mắt nhìn Lão Thất ngồi ở xa trọng thương, Lão Ngũ nằm một bên không rõ sống chết, huynh đệ gặp nguy bọn họ không thể làm gì, mà tất cả những điều trên đều liên quan tới thân ảnh hắc khí quấn thân ở trước mắt. Họ sao không thể ghi thù đối phương cho được, chỉ hận thời khắc này bản thân vô năng không thể xông lên, lột da xẻ thịt uống máu tên đáng chết trước mắt cho hả mối thù không đội trời chung mà thôi!

''Phù...!!'' Khắc Phủ Nhung ngửa đầu thở ra một hơi dài, ngay sau đó đối phương gật mạnh đầu xuống đôi mắt nhíu lại nhắm vào Thanh Bình ở đối diện trầm giọng nói ra: ''Thất Quái không giết được ngươi... không dừng tay!''

''Hừ!'' Thanh Bình thấy vậy khinh thường ra tiếng.

Bản thân hắn bây giờ cũng không phải chỉ có một mình, hắn mà xảy ra chuyện, Ngũ Kiếm tên đáng băm thành vạn mảnh kia nhất định sẽ nhảy ra giúp. Đến khi đó, hai người lục kiếm hợp, đủ sức đối phó năm người còn lành lặn ở trước mắt. Chỉ là giờ đây...

''Siết..!!'' Thanh Bình không tự chủ nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

Kiếm giả không có kiếm làm sao đánh!

Hắn giờ khắc này mà vận dụng ma lực, đảm bảo phàm kiếm thân tan thành mây khói. Khi đó, tất cả những gì trùng hợp và sự hiểu lầm của Khắc Phủ Nhung cũng tan biến theo, đối phương cũng sẽ mất đi sự e dè vốn có mà tấn công mãnh liệt lấy luôn mạng nhỏ của hắn để tế cho huynh đệ trong nhà, cũng như để tiện lập uy khi rời đi Ma Đồ!





Đại não nhanh chóng vận động, Thanh Bình mắt lóe tinh quang cười nhạt nói: ''Trên đời này có câu nói rất hay, hai bên không đánh không quen biết, tại sao các vị phải làm quá lên như vậy?''

Nói xong, y đột nhiên chuyển biến thần sắc, trở lên vô cùng nghiêm túc trầm giọng nói ra: ''Ngươi nghĩ, ta không giết được ngươi sao? Người huynh đệ Khắc Phủ!''

''Soạt..!!'' Thanh Bình tay áo khẽ động, khí thế sắc bén từ trên người y đột nhiên bạo phát càn quét ra ngoài chấn lui cả đám người Thất Quái trừ thân ảnh ở đối diện đang mặt đối mặt quan sát đánh giá lẫn nhau!

''Ngươi...!!'' Đám người Thất Quái sực tỉnh trong cơn giận, ai nấy ánh mắt cũng là hoảng hốt xen lẫn sự e dè khi đối mắt trực diện với ma giả danh xưng Ma Kiếm!

Họ quên mất, người ở trước mắt có chút khó nhai nhưng...

ẦM..!!

Từng người trong Thất Quái vận ma lực lên, đáp trả lại một cách mạnh mẽ cho Thanh Bình thấy họ cũng không hề sợ y đâu!

Từ xa nhìn lại bầu trời như bị dị ảnh chiếm đoạt, hắc ảnh tà dị tay cầm hắc kiếm đối đầu với hư ảnh hỏa hổ gầm thét, thanh xà uốn lượn trên không, kim ngưu uy mãnh khí thế hừng hực cùng với hoàng kim báo nhe nanh múa vuốt đột nhiên xuất hiện rồi buông xuống uy áp đè nặng lên phiến thiên địa tuyết trắng vô tội này.

''Ầm ầm..!!"' Hai bên khí thế cuồng bạo không hề giữ lại khiến cho khoảng không gian bị dồn nén làm cho tuyết nhỏ yếu vô tri ở xung quanh phải sợ hãi mà vội tránh lui không dám đến gần, mặt tuyết cũng vì thế mà rung chuyển, cuồng phong không ngừng rít gào đem theo luồng gió lạnh buốt tâm khảm khiến cho Ngũ Kiếm ngồi xếp bằng ở xa không dám phớt lờ nữa phải nghiêm túc nhìn lại, năm thanh kiếm cạnh bên cũng cùng nhau đề minh phóng xuất tỏa ra hào quang bao quanh lấy chủ nhân của bọn chúng vào bên trong.

''Không ổn, ở bên kia!''



Ngũ Kiếm cũng vì thế mà bận tâm, hắn không khỏi liếc nhìn cửa ra vào hang động ở phía đối diện, chỉ sợ người ở bên trong bị ảnh hưởng thành ra vô tình xảy ra chuyện không đáng có!

''Thanh Bình, tên này đang làm cái quái gì vậy?'' Ngũ Kiếm không khỏi tức giận mắng nhưng một phần trách nhiệm trong đó cũng có phần của y, chỉ là hắn không hề hay biết mà thôi, nói đúng hơn là không đặt ở trong lòng!

''Tiểu Hổ... nhờ ngươi!'' Thanh âm bình tĩnh của Tứ Du truyền ra.



''Gào..!!'' Rất nhanh, từ bên trong hang động truyền ra tiếng gầm thét.

Một luồng uy áp theo đó phủ xuống tạo thành màn chắn thanh sắc chặn ở lối ra vào!

Ngũ Kiếm cũng vì thế mà yên tâm lại. Y không khỏi liếc nhìn nơi xảy ra biến cố ngoài ý muốn, thân ảnh cũng theo đó khẽ động hóa thành một đạo quang mang nhanh như gió tiếp cận!

Trong khi thế cục hai bên trở lên căng thẳng, Ngũ Kiếm đi giúp Thanh Bình một tay? Ở bên kia, Dạ Trần mặt mày có chút nhăn nhó nhìn miếng thịt lớn đã qua tay Thiên Y chế biến một hồi công phu đặt ở trên đĩa lớn có vẽ hoa văn cánh hoa vô cùng tinh xảo!

''Ực... Thiên Y, cái này... hình như có chút không đúng nha!'' Dạ Trần nuốt nước miếng, trong đầu đã có ý định lui về nhưng không hiểu tại sao, là do bất ngờ hay có thế lực thần bí xui khiến mà chính hắn cũng không hiểu tạo sao bản thân không chạy đi mà vẫn còn cố gắng ở lại để hỏi người ta!

Ở bên cạnh, từ lúc đặt món ăn mà bản thân lần đầu vào bếp nấu lên bàn, Thiên Y tinh thần vô cùng phấn chấn và mong đợi nghe người trước mắt đánh giá tài năng của bản thân như thế nào nhưng Thiên Chủ của nàng nói có chút không đúng, thần sắc Thiên Y liền tối lại, nàng ta liếc mắt quay sang nhìn Dạ Trần, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét dịu dàng hiếm có chớp mắt biến mất thay vào đó là trở lên vô cùng nghiêm túc, giọng nói truyền ra mặc dù mang theo sự nhẹ nhàng trước đó nhưng lại có điểm giống như gằn giọng nói ra mà hỏi thân ảnh như đang bị trúng định thân thuật của cường giả nào đó mà phải cúi thấp đầu nhìn xuống miếng thịt hắc diện toàn phần ở ngay trước mắt: ''Có gì không đúng sao? Thiên Chủ đại nhân!''

''Cái này..!!" Giọng điệu biến đổi một chút, Dạ Trần không để tâm trong lòng nhưng hai chữ ''Đại nhân'' từ miệng nhỏ đối phương thốt ra nghe sao mà có chút lạ lẫm!



''Không có gì, chỉ là ta thấy có điểm mới lạ mà thôi. Miếng thịt hồng hào trở thành hắc diện hai mặt, tỏa ra hương thơm nức mũi, bên cạnh trang trí thêm chút hoa lá và gia vị thêm dùng. Ngươi làm rất tốt nha, có điểm đột phá. ỪM, thứ gì nên có cũng đã có đủ, không hổ là Thiên Y Vô Thiên của Thiên Dạ Vô Nhai.'' Nhìn miếng thịt đen thui trên chiếc đĩa, xung quanh thì thêm chút cánh hoa cho đẹp mắt, ở một bên thì đặt đủ thứ gia vị màu sắc khác nhau, Dạ Trần không khỏi tấm tắc khen hay còn giơ lên ngón tay cái cho đối phương nữa chứ!

''Có ăn là được rồi!'' Dạ Trần thầm nhủ trong lòng, không khỏi nhớ lại những ngày được Lân Diễm nấu ăn cho, y khóc không ra nước mắt, hối hận cũng đã muộn màng!

''...'' Dạ Trần đôi mắt linh động có chút lung linh lén liếc nhìn xuống một lần nữa.

Cái thứ trước mắt nói là tệ, chính là sỉ nhục chữ ''tệ'' rồi. Đó đâu phải là thịt mà là than à. Dùng bằng mắt thường hắn cũng có thể thấy được sự cứng cáp của miếng thịt trước mắt, hơn nữa còn là cứng rắn mười phần!

Đối diện, nghe Dạ Trần khen liền một mạch, thần sắc rạng rỡ không chút giả dối, Thiên Y liền vui mừng không thôi, đôi mắt ánh sao không khỏi tỏa sáng nhưng rất nhanh đối phương liền tỏ ra thẹn thùng khẽ nói: ''Thiên Chủ, người mau ăn à!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play