Sở Du nói xong, An Nhược cũng có chút an phận.

Cho nên, hai người cuối cùng vì cái gì mà giận nhau?

Không đợi Ôn Lĩnh nghĩ xong, An Nhược lại cầm ly rượu uống tiếp, thật ra An Nhược cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn rầu.

Muốn nói sai thì Sở Du cũn không có sai.

Nhưng cô cũng thấy bản thân cô cũng không sai, vậy thì tại sao sau khi tắm xong Sở Du lại lạnh nhạt với cô chứ? Lúc đó cô đang muốn nói chuyện với Sở Du, thì Sở Du lại liếc cô một cái rồi vào nhà tắm, đóng cửa rất dứt khoát.

Căn bản là không muốn nói chuyện cùng cô, mà cũng không có ý định nghe cô nói.

Chẳng lẽ cô biểu đạt chưa rõ sao? Cô thật sự cảm thấy có Khả Khả là đủ rồi, các cô và Ôn Lĩnh không giống nhau, nếu Ôn Lĩnh sinh thêm đứa thứ hai, Ôn Noãn sẽ không sao.

Nhưng mà Khả Khả thì khác, cô sợ Khả Khả sẽ buồn, sẽ bị tổn thương.

Mẹ tái hôn thì thôi, đã vậy còn thêm một đứa em trai hay em gái tới giành tình yêu của mẹ nữa sao? Cô rất đau lòng cho Khả Khả.

Lại một ly rượu vào bụng, An Nhược cảm thấy bản thân một chút cũng không dễ chịu, ngược lại càng khó chịu hơn, cô đặt ly rượu xuống lại thấy bản thân hình như không hiểu chuyện.

Bạn bè kết hôn, cô còn ở đây làm khó làm dễ.

Lúc sau, An Nhược yên tĩnh, không uống rượu nữa, Ôn Lĩnh thở dài nhẹ nhõm, Sở Du thì không, cô nhìn chằm chằm An Nhược, trước kia trên bàn ăn cơm An Nhược là người sôi nổi nhất, mà bây giờ lại ngồi yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ở dưới bàn, Sở Du lặng lẽ đặt tay lên trên tay An Nhược, nhưng An Nhược lại né tránh, sau đó đứng lên cầm lấy ly rượu, nhìn cái tay bị An Nhược né, trong lòng Sở Du khổ sở.

Cô ý thức được An Nhược thực sự giận rồi, lại còn không thèm để ý đến cô.

"Lâm Tự và Lương Mị kết hôn, chúng ta cùng nhau uống một ly."

Vài người nâng ly, Hứa Mộc Mộc và Tiểu Hàng đang nướng đồ ăn cũng sấn lại, mà Sở Du ngơ ngác không phản ứng, An Nhược kéo lấy tay cô ra hiệu cô nâng ly cùng, chờ Sở Du đứng lên cô lại thả tay ra.

Ngoại trừ việc không muốn chạm vào cô, An Nhược trở lại như trước kia cười vui vẻ, cùng mọi người uống rượu rồi nói chuyện nhảm.

Sở Du có chút mất mát, tự rót tự uống, đi về phía bờ biển, lâu lâu lại nhìn Sở Du, đôi mắt cay cay, Sở Du cố nén không rơi nước mắt.

"Cãi nhau với An Nhược sao?"

Nghe được giọng nói của Cố Dung Khanh, Sở Du theo bản năng lau khoé mắt, sau đó quay đầu cười với Cố Dung Khanh, không nói chuyện nhưng trong đôi mắt kia thì quá rõ ràng rồi, Cố Dung Khanh nhìn cũng không khó nhận ra.

Thấy Sở Du không muốn nói chuyện, Cố Dung Khanh tự nói, "Có cái gì thì vẫn nên nói cho rõ, nếu không cả hai sẽ khó chịu."

Lời này là của một người có kinh nghiệm nói ra, nếu không phải cô và Ôn Lĩnh sớm cùng nhau nói ra, thấu hiểu cho nhau, thì có lẽ cả hai cũng không bỏ qua nhiều năm như vậy, nếu sớm nói rõ có khả năng cô cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận tình cảm của cho giành cho Ôn Lĩnh.

Nhưng không có nếu ở đây, cho nên cô mới nói cho Sở Du những lời này, cô không hy vọng hai người bởi vì không thấu hiểu nhau mà mâu thuẫn ngày càng lớn.

Cô nghiêm túc nói, mà Sở Du cũng nghiêm túc nghe.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Cố Dung Khanh cười nói, "Không cần khách sáo như vậy, quan hệ của Ôn Lĩnh và An Nhược rất tốt, mặc dù Ôn Lĩnh không nói, nhưng mà tôi biết em ấy luôn hy vọng bạn của mình có thể hạnh phúc, cho nên tôi cũng hy vọng như vậy."

Nói xong câu này, Cố Dung Khanh lại chớp chớp mắt tiếp tục nói, "Hơn nữa, chúng ta cũng là bạn bè đúng không?"

Sở Du gật đầu, cũng cười với Cố Dung Khanh một chút.

"Dung Khanh lại đây, chúng ta nướng cánh gà...."

"Tới đây."

Sở Du nhìn thấy Cố Dung Khanh vội vàng chạy đến bên Ôn Lĩnh, hai người rúc vào nhau, Cố Dung Khanh đưa cánh gà cho Ôn Lĩnh, sau đó Ôn Lĩnh đặt lên lò nướng.

Trước kia ở trong giới, cô có nghe chút thông tin về Cố Dung Khanh, cao lãnh cấm dục khó gần.

Nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây, tiếp xúc rồi, cô cảm thấy không như vậy, Cố Dung Khanh hoàn toàn là một cô gái nhỏ ỷ lại Ôn Lĩnh.

Đúng vậy, chính là ỷ lại.

Cô và Ôn Lĩnh thiếu loại cảm giác này.

Cho dù hai người đã gặp phụ huynh, cũng tính đến chuyện kết hôn, nhưng mà bề mặt yếu đuối của Sở Du lại ít khi tỏ ra trước mặt An Nhược, An Nhược cũng vậy.

Hai người đều đem những mặt tốt để cho đối phương thấy.

Từ cái ngày hai người mở lòng với nhau, cũng là lần đầu tiên hai người giận dỗi, sau đó cả hai luôn sống những ngày tháng bình thản, An Nhược rất ít khi tức giận, hôm nay cô lại chọc An Nhược không vui.

Lúc về phòng, An Nhược có chút say, thật ra cô cũng uống không ít rượu, Lương Mị tửu lượng tốt như vậy còn không uống lại An Nhược, nhìn qua thì còn say hơn An Nhược, những người khác thì khỏi cần bàn.

Sở Du muốn đỡ An Nhược, lại bị An Nhược hất tay ra, tự đi vào nhà tắm. Không lâu sau, cô nghe tiếng nước chảy, An Nhược đang tắm, Sở Du có chút lo lắng chạy đến cửa, tay nắm lấy tay cầm, phòng hờ có chuyện gì sẽ đi vào.

"Em còn ổn chứ?"

"Còn ổn."

Nghe vậy Sở Du không đi vào, cô buông tay xuống.

Bây giờ, có chút mất mát.

An Nhược uống say cũng không cần cô.

Cô thực sự chọc An Nhược giận rồi.

Nhưng mà lúc cô nằm trên giường thì đột nhiên nghe An Nhược nói.

"Sở Du, giúp em lấy quần áo."

Sở Du nhịn không được bật cười, An Nhược vẫn thích cô, cô lại vali lấy quần áo của An Nhược ra, sau đó tay đặt trên tay cầm cửa nói, "Chị vào nha."

Người bên trong không trả lời, Sở Du ấn tay nắm xuống mở cửa ra, nào ngờ vừa đi vào đã bị An Nhược ôm lấy.

"Chị ở bên ngoài do dự cái gì?"

Sở Du đỏ mặt.

"Muốn đi vào sao?"

"Ừ."

Sở Du cũng không quan tâm trên người An Nhược đều là nước, cũng gắt gao ôm lấy An Nhược, vùi đầu ở trên vai An Nhược, nhỏ giọng nói, "Hôm nay, chị làm em không vui, xin lỗi em."

Sở Du chịu thua, An Nhược rất hưởng thụ, cô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, ôm eo Sở Du ở bên tai nói, "Tắm cùng chứ."

Không đợi Sở Du trả lời, thì người Sở Du cũng đã ướt rồi.

An Nhược đem cô đặt lên bồn rửa tay, đôi tay cô ôm lấy cổ An Nhược, nhìn vào đôi mắt An Nhược mà nói, "Chị yêu em, cho nên có chuyện không vui em phải nói cho chị biết."

An Nhược gật gật đầu, sau đó chôn mặt ở trước ngực Sở Du mà cọ cọ, "Chị thơm quá à~"

Không biết là An Nhược có nghe cô nói hay không cho nên Sở Du muốn nói thêm gì đó nhưng miệng đã bị An Nhược chặn lại.

Không nghĩ lấy tư thế như thế này đối mặt với An Nhược, Sở Du muốn né tránh, nhưng An Nhược đã mạnh bạo ôm lấy eo cô, cô sắp hít thở không thông, mà An Nhược cũng không muốn cho không thông, nhiệt tình hôn lấy cô, làm cho cô không có sức chống cự, cuối cùng hoá thành tiếng khóc nức nở.

Mặc dù, con cũng đã sinh rồi, nhưng mà Sở Du chưa bao giờ trải qua kích tình như vậy, cô thật ra có chút bảo thủ, không muốn ở nơi thế này làm chuyện kia, nhưng An Nhược cố tình, mỗi lần đều khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.

Hơn nữa còn rất thích cắn cô.

An Nhược ngẩng đầu trong miệng còn mang theo chút chất lỏng không biết là cái gì, làm cho mặt Sở Du đỏ bừng, không muốn nhìn cô.

Sở Du cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng An Nhược chỉ là một cô gái nhỏ, mà cô lớn thế này rồi, mỗi lần bị An Nhược lăn lộn muốn mệnh.

Quả thực, không biết xấu hổ.

Sở Du cắn chặt môi, cô không muốn nghe chính âm thanh của mình, cũng không muốn An Nhược nghe được, cô sợ An Nhược đắc ý vênh váo, lần trước cô vô tình rên lên, lúc sau bị An Nhược trêu ghẹo hoài, nói cô cái gì mà dục cầu bất mãn.

Nhưng tình cũng đến chỗ sâu nhất... cô làm sao mà quản được những cái đó.

Bị giễu cợt gì đó, vẫn rất mất mặt, cho nên Sở Du cắn răng mà nhịn, không rên lên cho An Nhược nghe.

"Lên tiếng đi."

Không cần, không cần, trong lòng gào thét, nhưng mà An Nhược đâu phải là loại người an phận cơ chứ.

Cuối cùng Sở Du vẫn không nhịn được.

Xong việc, hai người cùng nhau tắm rửa rồi lên giường nằm, cả người Sở Du bọc trong chăn không chịu ra, An Nhược gọi cô vài lần cũng không ra.

Thật quá xấu hổ, như thế nào lại... cầu An Nhược chứ.

"Sở Du, vừa rồi chị mới nói có chuyện không vui phải nói với chị mà, vậy chị có thể làm cho em vui vẻ sao?"

Trong chăn Sở Du gật đầu, sau đó phát hiện An Nhược không biết cô gật đầu, đành nhỏ giọng nói, "Có thể."

"Vậy chị chui ra đây đi."

.... Cô giống như bị kịch bản đúng không?

Sở Du kéo chăn ra chỉ lộ đôi mắt, vừa lúc nhìn thấy được mặt của An Nhược, sau đó cô rụt đầu vô lại trong chăn.

Ở trong chăn còn nghe được tiếng cười khẽ của An Nhược, cô có chút ảo não kéo chăn xuống, nhìn vào đôi mắt An Nhược cũng không lảng tránh.

An Nhược lại cười, Sở Du cho rằng An Nhược sắp giễu cợt cô, nào ngờ An Nhược nghiêm túc nói, "Chúng ta nói chuyện đi."

Sở Du mới gật đầu, cả người đã được An Nhược ôm vào lòng, một tay An Nhược đặt lên eo cô, một tay khác vuốt ve mái tóc của cô. Cô thuận thế áp vào trong ngực nghe An Nhược nói.

"Hôm nay, em không vui là vì chị."

Sở Du gật đầu, ý bảo cô biết.

"Thật ra em không muốn sinh con, em cảm thấy chúng ta có Khả Khả đủ rồi."

"Nhưng mà..." Sở Du vừa mở miệng, An Nhược đã dùng tay che miệng cô lại sau đó nói, "Em biết chị muốn nói cái gì."

"Khả Khả đúng thật không phải con ruột của em, nhưng bởi vì cái này, em càng không muốn, chúng ta kết hôn rồi sau lại có con, em sợ Khả Khả sẽ thương tâm."

An Nhược nói xong lại sờ lên bụng Sở Du, Sở Du cảm nhận được An Nhược đang sờ vết sẹo trên bụng cô, cô mím môi nói, "Nhưng mà, chị muốn cùng em sinh ra một đứa con có quan hệ huyết thống."

"Không cần, em không muốn sinh, mà em cũng không muốn chị sinh. Sinh con rất đau." An Nhược nói xong, ôm lấy mặt Sở Du, "Em cảm thấy đời này của em có chị là đủ rồi."

Đôi mắt này giống như có ma lực, làm cho Sở Du muốn say vào đó, cô hôn lên môi An Nhược, An Nhược cũng đáp lại, An Nhược hôn nhẹ lên môi Sở Du rồi thì thầm, "Cưới được vợ còn được thêm con gái nữa, là em kiếm lời nha."

Sở Du lui lại không cho cô hôn, Sở Du đau lòng thay cho An Nhược, cũng hiểu rõ được An Nhược là vì Khả Khả mới không chịu sinh con, cô cũng sợ về sau An Nhược sẽ ấm ức, lại quay sang hôn An Nhược.

Hôn xong lại nằm ở trong lòng ngực An Nhược mà nói "Về sau đừng có giận chị như vậy, chị không thích, chị muốn chúng ta phải nói rõ với nhau."

"Được."

An Nhược cười đáp ứng, cô cũng không muốn cùng Sở Du cãi nhau, cô muốn làm cho Sở Du mỗi ngày đều vui vẻ, Sở Du không nghe được trong lời nói của cô có hàm ý gì, nhưng cô cảm nhận được cái tay của An Nhược lại không an phận, cô trừng mắc oán trách An Nhược, "Chuyện sinh con lại nói sau, chị không muốn sau này em hối hận."

An Nhược cười cười không thèm để ý, "Vậy về sau nói, hôm nay còn có việc phải làm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play