Nhìn thấy Cố Dung Khanh mặc long bào cùng với An Nhược đối diễn, Ôn Lĩnh không khỏi nhớ tới buổi tối mấy ngày hôm trước.... Ánh mắt cô u oán nhìn Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh không có làm theo ý cô, mặc long bào đến tìm cô.

Mà thay một chiếc váy mới thật thoải mái, mặc dù cũng rất đẹp, nhưng không thoả mãn được thú tính của Ôn Lĩnh. Cố Dung Khanh vừa vào cửa, cô liền bực bội, đem Cố Dung Khanh đè ở trên cửa, trực tiếp cởi cái váy trắng chướng mắt kia, bên trong lộ ra cơ thể của Cố Dung Khanh, nội y trong suốt, mặc như không mặc.

Cô mạnh mẽ áp chế Cố Dung Khanh, không cho Cố Dung Khanh có cơ hội phản ứng lại, nghe tiếng Cố Dung Khanh rên rỉ không ngừng, cô mới cảm thấy hết giận.

Nói chung là... chuyện tối hôm đó cô làm với Cố Dung Khanh, có quá mức cho nên đến mấy ngày sau Cố Dung Khanh cũng không thèm để ý đến cô. Buổi tối cũng trở về phòng riêng của Cố Dung Khanh.

Thực bực bội quá đi mà, Cố Dung Khanh nhỏ mọn vậy sao? Chẳng qua lúc Cố Dung Khanh rên rỉ xin tha, cô không thèm đáp ứng, ngược lại còn bảo Cố Dung Khanh tự động đi, cô nằm nhìn thôi.

Cái này... không phải gọi là tình thú sao?

Cũng đâu thể nào trách cô, rõ ràng là Cố Dung Khanh đã đồng ý mặc trang phục rồi, ai bảo không làm gì, cho nên cô mới trừng phạt Cố Dung Khanh, là cô sai sao?

Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh mà ngẩn người, cô thật sự rất mong đợi... Cố Dung Khanh mặc trang phục đó.

Cho nên không thể trách cô được.

"Chân khanh, việc này ngươi cảm thấy thế nào?" Cố Dung Khanh căn bản không biết Ôn Lĩnh đang nghĩ đến chuyện gì, cô đang nghiêm túc đóng phim, mấy ngày nay quay diễn, cô đóng chung với An Nhược, càng đóng càng nhập vai.

Cố Dung Khanh hoàn toàn vào trạng thái làm việc, cho nên không muốn để Ôn Lĩnh làm càn, làm chậm trễ công việc của cô. Vì vậy, cô cảm thấy việc không ở chung với Ôn Lĩnh một phòng là chuyện tốt, chứ nếu không eo đau lưng nhức mỏi, còn phải đóng phim nữa, chắc chắn rất mệt.

"Thần và Nhị Vương đi đến đó trước."

Cảnh quay hôm nay là cảnh quay thiên tai lũ lụt, dân đang chạy nạn, Chân Trì cảm thấy chuyện này rất bất thường, có liên quan đế Hoàng Nhị cho nên cô mới thỉnh cầu nữ vương cùng nhau đến đó, trấn an lòng dân.

Lúc này, Chân Trì rất được nữ vương xem trọng, mà long lang dạ sói Nhị Vương cũng đã dần dần lộ ra, cho nên nữ vương thuận thế đẩy thuyền để hai người đi cùng nhau.

Quay xong cảnh này, Cố Dung Khanh đi đến chỗ Ôn Lĩnh xem lại cảnh quay, cô không có tâm tư gì khác, nhưng Ôn Lĩnh lại không giống, nhìn thấy Cố Dung Khanh đi đến cạnh cô, trong lòng sớm đắc ý.

Cô ngơ ngác nhìn Cố Dung Khanh, cảnh tượng này đã bị An Nhược cười nhạo, An Nhược đi cùng Cố Dung Khanh đến đây, cô nhìn thấy từ khi Cố Dung Khanh đi đến, ánh mắt Ôn Lĩnh dần dần... si mê.

"Này bà Ôn, lau nước miếng đi."

Ôn Lĩnh nghe được, theo bản năng mà xoa xoa khoé miệng, lau xong mới nhận ra cô bị An Nhược chơi xấu, cô ngượng ngùng nhìn Cố Dung Khanh, phát hiện mặt Cố Dung Khanh có chút hồng.

Hừ... ở đây có nhiều người như vậy, thực xấu hổ muốn chết, cô lườm nguýt An Nhược, nghĩ thầm nếu sau này còn quay phim nữa, cô tuyệt đối sẽ không chọn Cố Dung Khanh đóng phim của cô.

Cái này ảnh hưởng đến công việc quá.

Hơn nữa, cô cảm giác được sự ảm đạm phía sau lưng, theo bản năng quay đầu nhìn xem, phát hiện không có gì khác, chỉ có Kỷ Thần Hi và Giả Tình đứng nói chuyện.

.... A cái này giống như bị người ta ghen ghét vậy.

Kỷ Thần Hi dạo gần đầy an tĩnh quá mức, cô cho rằng Kỷ Thần Hi một hai phải theo Giả Tình đến đây là có ý đồ xấu.

Nhưng quay mấy ngày rồi, cô ta còn chưa làm chuyện gì cả.

Ôn Lĩnh bĩu môi quay đầu, lập tức nhìn thấy Cố Dung Khanh đang nhìn cô, ánh mắt có vẻ không vui, hình như là giận dỗi.

A... chẳng lẽ lại nghĩ cô đang nhìn Giả Tình sao?

Oan cho cô quá mà.

Cô định nắm lấy tay áo Cố Dung Khanh giải thích, Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô, mặt lạnh nói, "Đạo diễn Ôn, có thể quay cảnh tiếp theo rồi."

".... Biết rồi."

Sau đó, chậm rãi đứng dậy thay quần áo, Tiểu Hàng đi theo sau Cố Dung Khanh, quay đầu lại liếc Ôn Lĩnh một cái, Ôn Lĩnh bị liếc không thể hiểu được, nhìn An Nhược rồi lại nhìn Lâm Tự.

"Hahahaa, vừa lắm."

Tiếng cười nhạo của Lâm Tự cũng có chút lớn đi? Ôn Lĩnh trừng mắt với Lâm Tự một cái, sau đó An Nhược cũng cười lớn, vừa cười vừa nói, "Chính cung ở đây, cậu làm gì mà đi nhìn thế thân vậy?"

"Mình..." Cô muốn nói là cô nhìn Kỷ Thần Hi, không chờ cô nói xong, Lâm Tự lại nói thêm, "Nhưng mà, ảnh hậu Cố đẹp hơn cô ấy nhiều nha."

Ôn Lĩnh nhìn hai người kia, kẻ xướng người hoạ, tức giận mặt đỏ bừng bừng, cô không có nhìn!!!

Cô nghiến răng nghiến lợi nói với an, "Chờ đến cảnh quay tiếp theo, cậu biết tay mình."

An Nhược lập tức cười không nổi.

Cảnh quay tiếp theo... chính là Chân Trì bị gọi vào cung, cô còn tưởng rằng nữ vương còn có việc gì giao phó cho cô, nào người lại bị cung nữ đưa đến suối nước nóng.

Nói là suối nước nóng cũng không phải là suối nước nóng thật, nhưng mà nữ vương mặc yếm đỏ ngâm mình trong đó là thật....

Trước khi quay, Cố Dung Khanh mặc một cái áo khoác, đương nhiên khi quay thì phải cởi áo khoác xuống rồi, cái yếm đỏ như thoát ẩn thoát hiện, mặc dù những nơi quan trọng đã được che lại, nhưng mà cái dáng người yêu kiều kia trong mơ hồ vẫn thấy được.

Đặc biệt là Ôn Lĩnh, bản thân cô biết dáng người Cố Dung Khanh có biết bao nhiêu mê người, cô đã chủ động che những nơi cần che rồi.

Nhưng mà vẫn bực bội, cô thực sự muốn đem Cố Dung Khanh giấu đi, chỉ có mình cô được thưởng thức cái sắc đẹp này.

Nhưng mà đâu còn cách nào, vẫn là công việc quan trọng, nhưng mà... cô liếc nhìn qua Kỷ Thần Hi, tay Kỷ Thần Hi nắm chặt lại đôi mắt hết sức chăm chú nhìn Cố Dung Khanh, nhớ tới những chuyện mà Kỷ Thần Hi đã làm, cô thật sự cảm thấy ghê tởm, đã vậy còn dám nhìn tiểu bảo bối Dung Khanh của cô.

Hơn nữa, nghệ sĩ của cô ta có diễn đâu, còn làm bộ làm tịch nói ở lại học tập, học cái bíp nè!!!

Giờ đây, cô chỉ muốn mau chóng quay xong, một chút tâm tư chơi đùa với An Nhược cũng không có.

"Bắt đầu nào!"

Chân Trì lơ đãng nhìn thấy nữ vương đang ngâm mình, cả người đều ngây ra, nào ngờ chân tay quờ quạng rơi vào bể nước nóng, sau đó bị nữ vương trêu đều câu dẫn dưới nước.

Chuyện triều chính chưa giải quyết xong, nữ vương chỉ có thể ra hạ sách này để mượn sức Chân Trì bình loạn.

Lúc viết đến đoạn này, bao nhiêu cảm xúc của Ôn Lĩnh đều giành cho nó... nhưng mà bây giờ, khi nữ vương do Cố Dung Khanh, cô lại hối hận.

Mặc dù biết An Nhược sẽ không làm chuyện gì với Cố Dung Khanh, nhưng mà dục vọng chiếm lĩnh của Ôn Lĩnh rất cao, điều này làm cho cô không vui.

Tốc chiến tốc thắng, cũng may là kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh và An Nhược đều tốt, cho nên cảnh quay này không tốn nhiều thời gian cho lắm.

Nhưng mà, Ôn Lĩnh vẫn thực sự cảm thấy khó chịu, một Cố Dung Khanh như vậy làm cho cô chỉ muốn đem Cố Dung Khanh khi dễ.

Cô bị phân tâm, chỉ có Lâm Tự còn tỉnh táo mà hô qua.

Hơn nữa, trước khi Cố Dung Khanh và An Nhược đi đến đây, Lâm Tự còn ở bên tai cô nói một câu, làm cho cô muốn tìm cái lỗ chui xuống dất.

"Chị Ôn Lĩnh, sau này chị đừng quay phim cùng chị Dung Khanh nữa."

"Chị căn bản quay không được."

Có cần nói trắng trợn ra vậy không???

Ôn Lĩnh hung hăng mà trừng mắt với Lâm Tự, nếu Lương Mị ở trước mặt Lâm Tự làm hành động như vậy, Lâm Tự chịu được sao?

Cố Dung Khanh và An Nhược đều ướt, diễn xong lập tức đi thay quần áo, quay xong cảnh này thì coi như hoàn thành xong công việc hôm nay, hai cảm thấy rất hài lòng, cũng không cần đến xem lại.

Căn bản là sợ xem xong rồi thì xấu hổ.

Thật ra An Nhược cũng không cảm thấy có gì hết, nhưng mà Ôn Lĩnh ở đó, vừa rồi hai cái thân hình dính sát vào nhau, mặc dù đều là phụ nữ và cũng thích phụ nữ.

Tuy rằng không có khả năng làm chuyện bậy bạ, nhưng mà chuyện đố kỵ vẫn co, cho nên chờ Ôn Lĩnh hạ hoả cô mới đi trêu ghẹo tiếp.

Sau khi kết thúc công việc, mọi người cùng nhau đi ăn, trên bàn ăn cái bản tính thích ghẹo Ôn Lĩnh của An Nhược lại trỗi dậy, lúc Ôn Lĩnh đang gắp đồ ăn, nghe cô nói xong liền không muốn ăn nữa.

"Dáng người Cố Dung Khanh thật đã nha."

Cái lời nói này, rõ ràng đang chọc giận cô mà. Có thể chú ý một không? Cố Dung Khanh rất hay xấu hổ, sẽ thẹn đó mặt đó cô bạn tôi à.

Ôn Lĩnh không muốn đấu khẩu với An Nhược cho nên nói.

"Cậu dám nói lời này trước mặt Sở Du không?"

"A...." Cô không dám.

Cái dáng vẻ sợ sệt của An Nhược làm Lâm Tự cười không ngớt, An Nhược bị đồng đội cười nhạo mà giận, cũng may là Cố Dung Khanh không có cười.

Ôn Lĩnh cười cười nói tiếp, "Nếu cậu không dám, thì để mình nói thay cậu nha."

An Nhược hoảng hốt, liền gắp đồ ăn lấy lòng Ôn Lĩnh, "Mình nói giỡn thôi cậu đừng cho là thật."

Nhâm nhi miếng đồ ăn An Nhược gắp cho Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh lại nói, "Nói giỡn sao? Dáng người của vợ mình không tốt sao?"

"Không không không.... Tốt tốt tốt... ai ya! Nói sao thì cũng không đúng, An Nhược trừng mắt lườm Ôn Lĩnh, không thèm nói nữa, yên lặng mà ăn cơm.

"Haha...." Bỗng nhiên, Cố Dung Khanh cười thành tiếng, ba người đều mở to hai mắt nhìn cô, An Nhược và Lâm Tự đang suy nghĩ, phản ứng thế này cũng chậm quá đi.

Chỉ có Ôn Lĩnh hiểu rõ vì sao Cố Dung Khanh lại cười, là bởi vì trong câu nói kia có chữ vợ.

Bị ba người nhìn chằm chằm, Cố Dung Khanh lại đỏ mặt, cô tuỳ ý gắp đồ ăn cho vào miệng, che giấu bầu không khí xấu hổ.

Ô... lại mất mặt.

Nhưng mà bỗng nhiên Ôn Lĩnh gọi cô là vợ, cô rất vui.

Hơn nữa, hôm nay lúc quay phim, ánh mắt Ôn Lĩnh nhìn cô như muốn bốc lửa, mặc dù có chút ngượng nhưng nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu của Ôn Lĩnh, cô rất vui vẻ.

Càng nghĩ càng vui, mặc dù đang ăn cơm nhưng mà vẫn không che giấu được tâm tình vui vẻ của cô.

An Nhược và Lâm Tự liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hai người kia rất kỳ quái.

Một người thì tập trung ăn cơm, người còn lại nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt.

Cặp thê thê này, đang làm cái gì vậy?

.....

Cũng ăn bữa tối ở nơi khác, Kỷ Thần Hi và Giả Tình chọn một nhà hàng gần chỗ quay phim, Kỷ Thần Hi lắc lắc ly rượu vang, mắt nhìn có một lớp sương mù, Giả Tình thì cúi đầu ăn cơm.

Hai người không ai nói với ai một câu, người thì vội vàng ăn, người thì không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kỷ Thần Hi ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, nhìn Giả Tình ngồi phía đối diện, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, Cố Dung Khanh tuyệt đối sẽ không như vậy, sẽ không chỉ biết vùi đầu ăn cơm.

"Đừng ăn nữa." Cô lạnh lùng mở miệng, Giả Tình nghe lời dừng ăn nhìn Kỷ Thần Hi, chờ cô ta nói tiếp.

"Chuyện kia, tôi sẽ tìm cơ hội."

Giả Tình chớp mắt, môi giật giật muốn nói cái gì đó.

Kỷ Thần Hi cười cười, lại rót rượu vào ly, sau đó hỏi cô, "Cô muốn nói cái gì?"

Giả Tình không nói.

Kỷ Thần Hi giữ chặt tay cô, dịu dàng nói, "Không sao, nói đi."

Tay bị giữ lấy, làm cô mất tự nhiên, lại không dám tránh ra, Giả Tình ngẩng đầu nhìn cô ta, "Tôi thấy, hiện tại tình cảm của bọn họ rất tốt."

Lời vừa nói ra, mặt Kỷ Thần Hi lạnh xuống, tay đang giữ tay Giả Tình cũng buông lỏng, cô ta nhấp một ngụm rượu chậm rãi nói, "Tình cảm sao? Vậy làm cho tình cảm của bọn họ không tốt thì sao?"

Ánh mắt Kỷ Thần Hi khoá chặt Giả Tình, miệng vẫn mỉm cười nhưng mà gọng nói thì làm Giả Tình rét run, "Sao? Không muốn làm sao?"

Đúng thật là không muốn, nhưng Giả Tình không dám phản đối.

Cô trầm mặc, không dám mở miệng nói.

"Yên tâm, tôi đã sắp xếp rồi, chuyện mà thành, tôi sẽ cho cô một sô tiền, từ nay về sau cô muốn làm gì làm, tôi sẽ không quản cô nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play