Sáng ngày hôm sau, Kỷ Thần Hi cố ý đến đón Cố Dung Khanh. Ôn Noãn dậy rất sớm, ở trong sân vườn chơi với Cố mẹ, vừa lúc nhìn thấy xe của Kỷ Thần Hi dừng trước cửa nhà, xe đậu ở đó cũng thật lâu cũng không thấy di chuyển, đang định đi qua nhìn xem rốt cuộc là xe của ai thì Cố ba đi ra gọi hai người vào ăn sáng.

"Ông Cố, chiếc xe dừng trước cửa nhà của chúng ta là xe của ai vậy?"

"Có thể là của nhà hàng xóm." Cố ba cũng không có để ý làm gì, đi ra thúc giục hai bà cháu đi vào nhà.

"Không phải đâu! Ở đây đều là biệt thự, nhà nào cũng có bãi đỗ xe riêng, vừa rồi tôi nhìn thấy là đỗ ở cửa nhà chúng ta."

Lúc Cố Dung Khanh đi xuống nhà, đúng lúc hai người vẫn còn đang tranh luận về cái xe đó.

"Ba mẹ đang nói cái gì vậy?" Cả hai đồng thời đều quay đầu nhìn Cố Dung Khanh, Ôn Noãn chạy đi qua.

"Mẹ nhỏ~ ông bà ngoại đang nói đến cái xe đậu ở trước cửa là của ai."

"Xe sao?"

Ôn Noãn gật đầu, lại vui vẻ nói, "Hôm nay, mẹ thật xinh đẹp a ~"

Cố Dung Khanh bị con gái khen, có chút không tự nhiên. Hôm nay, cô mặc một cái váy trắng liền, cổ áo có chút thấp lộ ra chỗ cần lộ. Hiện tại, cô đang cúi người nói chuyện với Ôn Noãn, mắt Ôn Noãn sáng ngời nhìn vào chỗ đó mà không hề chớp mắt, làm cô theo bản năng mà lấy tay che lại.

"Hihi ~ mẹ nhỏ đang thẹn thùng nha." Ôn Noãn che miệng lại cười.

"Thật gian manh." Cố Dung Khanh gõ gõ nhẹ lên cái đầu của Ôn Noãn.

Lúc này điện thoại của Cố Dung Khanh vang lên, là Kỷ Thần Hi gọi.

"Dung Khanh, chị ở trước cửa nhà em."

Cố Dung Khanh có chút không hiểu...

Kỷ Thần Hi không nghe được giọng nói của Cố Dung Khanh lại nói tiếp, "Hôm nay đến đoàn làm phim, chị dậy sớm sẵn tiện ghé qua đón em đi chung."

"... Trợ lý của tôi sẽ đến đón tôi."

"Nhưng mà chị đã ở trước cửa nhà của em rồi, em nói với trợ lý trực tiếp đến đoàn làm phim đi."

Cố Dung Khanh suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.

"Dung Khanh, xe ở bên ngoài là đến đón con à?" Từ vài câu nói, Cố mẹ có thể nghe ra được, xe dừng ở bên ngoài không phải là nhân viên trong công ty đến đón Cố Dung Khanh, mà là người khác.

"Là Kỷ Thần Hi." Cố Dung Khanh không để ý lời Cố mẹ, "Bữa sáng con không ăn, ba mẹ vất vả chăm sóc cho tiểu Noãn rồi." Cũng không thèm chú ý đến sắc mặt khó coi của Cố mẹ, hôn Ôn Noãn một cái đi ra cửa.

Cố mẹ nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh đi ra cửa, cho đến khi Cố Dung Khanh lên xe của Kỷ Thần Hi đi mất. Bà tức giận dậm chân, nếu không phải Cố Dung Khanh là con gái của bà, bà sẽ lôi đầu lại mà mắng cái đồ tra nữ!

Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai nữa.

Thật ra Cố mẹ đã từng gặp Kỷ Thần Hi, nhưng mà lần gặp đó là lúc kỷ niệm thành lập trường Học viện điện ảnh, Dung Khanh và Kỷ Thần Hi làm song nữ chủ ở trên sân khấu biểu diễn, lúc ấy Cố mẹ đã quan sát âm thầm đánh giá Kỷ Thần Hi, cảm giác ánh mắt của Kỷ Thần Hi quá sắc bén.

Sau khi biểu diễn xong, Cố Dung Khanh giới thiệu Kỷ Thần Hi cho Cố mẹ, bà có cơ hội tiếp cận, nhìn thấy ánh mắt Kỷ Thần Hi nhìn con gái bà, bà khẳng định tâm tư cô bé này không đơn giản, hơn nữa chắc chắn thích con gái bà.

Đời sống sinh hoạt của Cố Dung Khanh khá đơn giản, mà bọn họ lại rất ít khi cạnh Cố Dung Khanh làm cho đứa nhỏ này rất cứng đầu. Thật cứng đầu mà!

Cho nên bà hy vọng, Cố Dung Khanh có thể tìm một người cũng đơn giản như vậy, lại đối xử tốt với con gái bà, mà Ôn Lĩnh chính là người thích hợp nhất.

"Bà xã, bà làm sao vậy?" Cố ba nhìn thấy vợ mình trừng mắt nhìn ở cửa nửa này, đi qua hỏi.

"Là Kỷ Thần Hi đến đón Dung Khanh."

"Vậy hả, bạn học kia của Dung Khanh sao?"

"Đúng vậy, chính là cô bé đó!" Cố mẹ nghiến răng nói.

Cố ba nhìn vợ mình khó hiểu, "Không phải hai đứa nó lúc đi học quan hệ rất tốt sao? Bà làm gì mà tức giận?" Cố mẹ nhìn Cố ba với vẻ mặt không thể tin được, sờ lên trán của Cố ba có phát sốt không, rồi lại sờ sờ mặt mình có điểm nghi hoặc, "Tôi bị làm sao?"

Cố mẹ muốn nói cái gì, nhưng nhìn mặt Cố ba thì không muốn nói nữa, đi vào ăn sáng.

Xem ra bà đã biết rõ, Cố Dung Khanh giống Cố ba chứ giống ai! Là người không có nhãn lực mà!

Nghĩ lại bữa cơm tối hôm qua, bà càng khẳng định là như vậy. Sau khi, Ôn Lĩnh nói còn có đồ ở trong nhà chưa dọn xong, Cố ba còn nói để sáng mai Cố Dung Khanh đưa Ôn Noãn về nhà lấy, bầu không khí vừa mới hoà hoãn thì đã bị Cố ba làm cho xấu hổ tiếp. Cố mẹ một bên ăn sáng một bên ngẫm nghĩ lại, rồi nhìn nhìn Cố ba, bà bị chọc tức đến no rồi. Tại sao trước giờ bà không phát hiện ra chứ? Ông Cố cũng là loại người có EQ cực kỳ thấp! Tại sao lúc trước bà lại không để ý đến chuyện này cơ chứ? Để cho Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh đi đến bước này.

Ôn Lĩnh bị nhắc hoài, liền hắc xì mấy cái, còn đang nghĩ chẳng lẽ hôm nay Hứa nữ sĩ đang nhắc cô sao?

Ngày hôm qua, mẹ cô gọi điện thoại, nói bà nhìn thấy tin tức của cô và Cố Dung Khanh làm vẻ muốn an ủi, còn hỏi hai người ở chung đoàn làm phim, có thích hợp hay không? Cô cũng không suy nghĩ nhiều, mẹ cô không thấy được tin tức Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi hẹn hò ở quán cà phê sao? Sao còn lại hỏi loại chuyện này có cô có thích hợp hay không.

Cô và mẹ cô cãi nhau một trận nói đi vào vấn đề chính, con gái của dì Lâm đang muốn đi làm, trước mắt thì vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng mà muốn có kiến thức về giới giải trí.

"Con cho Lâm Tự đi theo học tập đi."

"Mẹ à, con chỉ là một tiểu biên kịch, không phải là diễn viên."

"Con nói với đạo diễn đi, bảo Lâm Tự đi theo để chụp hình." Hứa Vân không thèm để ý đến lời của cô mà nói tiếp.

"Đó không phải là đoàn làm phim của con, con nói làm sao được."

"Vậy trước tiên để Lâm Tự làm trợ lý cho con đi, qua một khoảng thời gian nữa, mẹ và dì Lâm sẽ về thủ đô một chuyến, sẽ nói với tiểu Triết."

"Tuỳ mẹ."

"Vậy mẹ bảo Lâm Tự liên hệ với con."

Cứ như vậy, không bao lâu thì Lâm Tự lại gọi điện thoại cho cô, hỏi địa chỉ nhà của Ôn Lĩnh, nói sáng sớm nay sẽ đến đón cô.

Hẹn lúc 9h mà đến giờ Ôn Lĩnh chờ hơn nửa tiếng, đang định gọi cho Lâm Tự thì có một chiếc xe đã dừng trước mặt.

"Chị Ôn Lĩnh, em ngủ quên." Lâm Tự có chút xấu hổ.

Ôn Lĩnh cũng không nói gì, ậm ừ rồi lên xe.

Đường đến đoàn làm phim mất hai tiếng, trên đường đi Lâm Tự vẫn luôn hỏi thăm về bộ phim, sau dần dần bắt đầu nói bóng nói gió về Kỷ Thần Hi. Ôn Lĩnh tỏ vẻ không thân với Kỷ Thần Hi, làm cho Lâm Tự có chút chán.

Ôn Lĩnh đã nhìn ra được, có thể Lâm Tự là fans của Kỷ Thần Hi, cho nên cũng vì lý do này mà muốn đi theo cô.

"Em là fans của cô ấy?" Ôn Lĩnh vừa hỏi, Lâm Tự có chút tự nhiên.

"Chị Ôn Lĩnh, thực xin lỗi... em..."

"Không có gì, cũng không cần xin lỗi.

Thích ai là tự do của Lâm Tự, Ôn Lĩnh không có quyền ngăn cản cũng không có quyền trách gì cả.

Đến đoàn làm phim thì đã có người tiếp đãi các cô, đưa các cô lên phòng, sau lại nói cho các cô biết đạo diễn Lý Tân đang chuẩn bị công việc, buổi tối mời mọi người ăn tối chúc mừng. Còn ngày mai là ngày chính thức bấm máy. Ôn Lĩnh gật đầu xem như tiếp nhận thông tin từ nhân viên trong đoàn làm phim.

Hai người thu xếp quần áo và vật dụng xong, chuẩn bị đi ăn trưa. Bởi vì là lần đầu tiên đến đây cho nên Ôn Lĩnh cũng không biết ăn cái gì. Lâm Tự tìm kiếm một lúc cũng không có kết quả gì, cho nên cả hai cùng đi dạo một vòng rồi tính tiếp. Ôn Lĩnh nói được.

Nhưng mà lúc cả hai vừa mới ra khỏi phòng đã gặp Lương Mị.

Lương Mị cũng vừa mới đến, bộ phim mới bấm máy cho nên cô muốn lại đây nhìn xem tình trạng ra sao, nhưng không ngờ tới là chưa gặp được Cố Dung Khanh thì đã gặp Ôn Lĩnh.

Lương Mị lên tiếng chào hỏi Ôn Lĩnh trước.

"Ôn Lĩnh."

"Chị Lương cũng tới a." Lương Mị lớn hơn Ôn Lĩnh hai tuổi, mỗi lần gặp mặt thì Ôn Lĩnh luôn gọi Lương Mị là chị.

"Mới vừa bấm máy cho nên lại đây quan sát tình huống một chút." Lương Mị nói xong câu này, cũng không biết nên nói gì thêm.

Lương Mị nhất thời cũng nghẹn theo.

Lúc này, Lâm Tự đứng ra giải vây giúp hai người.

Cô nhìn thấy chị gái xinh đẹp này có chút kích động, "Chị là bạn bè của chị Ôn Lĩnh sao? Em là trợ lý của chị Ôn Lĩnh, bọn em đang muốn đi ăn trưa, chị đi cùng không?"

Lương Mị đang muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại một chút, Dung Khanh và Ôn Lĩnh mới ly hôn, lúc này cô từ chối thì hình như có chút xa lạ, trước đây có gặp vài lần cũng rất tốt.

"Vậy...chúng ta cùng đi ăn đi, tôi cũng chưa ăn."

Ba người đi đến con hẻm ăn vặt kế bên đoàn làm phim, Ôn Lĩnh và Lương Mị không nói chuyện với nhau. Lương Mị có chút lúng túng không biết làm sao cho được, mà Ôn Lĩnh thực sự không có gì để nói cả, cho nên trên đường đi đều là Lâm Tự nói. Nhìn quanh nhìn quất cuối cùng là chọn một nhà hàng Tứ Xuyên.

Thật trùng hợp là vừa vào cửa đã thấy Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi.

Mặt đối mặt với nhau, nhưng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.

Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn đỏ rực của Cố Dung Khanh, cô nhớ rõ Cố Dung Khanh không thể ăn cay.

Cố Dung Khanh có chút kinh ngạc, sau đó nhìn theo tầm mắt của Ôn Lĩnh là đang nhìn lên trên bàn, sắc mặt mất tự nhiên.

Sắc mặt của Kỷ Thần Hi vẫn như thường, còn chào hỏi mọi người.

Mà Lương Mị nhìn Ôn Lĩnh rồi nhìn hai người kia, thật sự xấu hổ muốn đào cái lỗ trốn đi.

Cô và Ôn Lĩnh tính ra cũng không có giao tiếp với nhau nhiều, nhưng dù chỉ có vài lần tiếp xúc ấn tượng của cô đối với Ôn Lĩnh rất tốt. Ôn Lĩnh mỗi lần nhìn Cố Dung Khanh sẽ rất dịu dàng, nhớ rõ từng thói quen nhỏ của Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh không thể ăn cay.

Cô đã quên mất chính bản thân đã dặn Cố Dung Khanh tránh xa những người này.

Còn bây giờ, trong đầu cô chỉ có mắng Cố Dung Khanh là tra nữ!

Nhưng chỉ có Lâm Tự thì ngược lại, cô rất hưng phấn. Tuy rằng cô không quá hiểu chuyện tình yêu hận thù gì đó của mấy người này, phía trước cũng không dám bàn luận vì cũng chưa bắt gặp thực tế, với lại cũng cố kỵ cảm thụ của Ôn Lĩnh nữa.

Nhưng bây giờ thì....

"Kỷ nữ thần, có thể ký tên cho tôi không?"

Đối với Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi thì không có vấn đề gì.

Nhưng Ôn Lĩnh và Lương Mị đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Lương Mị. Cô thầm chửi trong đầu, Ôn Lĩnh tìm đâu ra tên trợ lý phản chủ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play