"Năm mới vui vẻ, Dung Khanh." Nghe giọng nói thâm tình của Kỷ Thần Hi, cô diễn viên nhỏ bên cạnh bĩu môi.

Cô diễn viên nhỏ kia gọi là Giả Tình, cô đã theo Kỷ Thần Hi được một năm, có thể nói cô nổi tiếng là dựa vào Kỷ Thần Hi, lúc ban đầu cô thực sự thích Kỷ Thần Hi.

Nhưng mà bởi vì Kỷ Thần Hi thấy cô giống Cố Dung Khanh.

Nhưng sau đó... hành động của Kỷ Thần Hi ngày càng quá mức, làm cho cô cảm thấy ghê tởm không thôi.

Vào những lúc mấu chốt, Kỷ Thần Hi đều sẽ gọi tên Cố Dung Khanh.

Lúc ban đầu, cô cũng không muốn, nhưng mà Kỷ Thần Hi sẽ đánh cô, sau đó cô bị ép buộc, mà cô cũng không để ý đến nữa.

Cô mà rời khỏi Kỷ Thần Hi thì cô cái gì cũng không có, dù sao ngủ cũng đã ngủ rồi, mà Kỷ Thần Hi thật sự rất đẹp, cho nên cô liền cùng Kỷ Thần Hi chơi trò chơi.

Nhưng mà mỗi khi Kỷ Thần Hi ở bên cạnh cô, gọi điện thoại cho Cố Dung Khanh, cô vẫn cảm thấy ghê tởm.

"Dung Khanh, chị nhìn thấy em đăng bài trên trang cá nhân, đồ ăn là em làm sao?"

Thật ra thì Cố Dung Khanh cũng đã quên Kỷ Thần Hi. Mấy năm trước lúc Tết Âm Lịch, cô sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại, nhưng mà năm nay cô đã quên mất chuyện này.

Cho nên lúc Kỷ Thần Hi gọi điện thoại đến, cô sửng sốt rồi mới nhận cuộc gọi.

Nhưng mà nghe những lời nói sáo rỗng của Kỷ Thần Hi, cô thật sự không có cách nào nói tiếp.

Kỷ Thần Hi cũng cảm nhận được Cố Dung Khanh không có hứng nói chuyện, cô nói hai câu thì Cố Dung Khanh cũng chỉ ừ hai cái.

Cô có chút tức giận, vì sao Cố Dung Khanh lại biến thành như vậy? Bởi vì Ôn Lĩnh, chính là do Ôn Lĩnh.

Nhưng Ôn Lĩnh có chỗ nào hơn cô chứ?

Cô ngồi dậy, ra hiệu cho Giả Tình đi ra ngoài, cô có chuyện muốn nói cùng Cố Dung Khanh.

Giả Tình đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó rời khỏi phòng. Cô không muốn ở lại đây nghe Kỷ Thần Hi nói mấy lời ghê tởm.

Thấy Giả Tình không có ý kiến gì, trong lòng Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cô cũng không để ý đến chuyện này. Kỷ Thần Hi tiếp tục Cố Dung Khanh nói mấy lời sáo rỗng, hỏi chuyện công việc năm nay, rồi nói chuyện phiếm, chờ Giả Tình đi rồi, cô đột nhiên nghiêm mặt nói, "Dung Khanh, chị biết em gần đây rất buồn."

Nghe Kỷ Thần Hi nói vậy, Cố Dung Khanh có điểm không hiểu.

Chuyện cô và Ôn Lĩnh, không có mấy người biết, chỉ có những người ở bên cạnh cô biết thôi, mà lời nói này của Kỷ Thần Hi có ý gì?

"Dung Khanh, chị có thể cho em hạnh phúc, em tin chị đi."

Cố Dung Khanh không nghĩ là Kỷ Thần Hi sẽ nói ra mấy lời này. Chẳng phải lần trước cô đã nói rất rõ với Kỷ Thần Hi rồi sao? Cô cho rằng cho dù Kỷ Thần Hi không nói gì, thì khoảng cách của các cô cũng đã xa lắm rồi, nhưng bây giờ Kỷ Thần Hi lại nói ra những lời này.

"Thần Hi, tôi đã nói với chị rồi, tôi yêu Ôn Lĩnh, cùng chị không có khả năng đâu."

Kỷ Thần Hi nghe những lời này không giận mà lại cười, "Haha.... Dung Khanh, em có biết em đã từng làm tổn thương người khác nhiều lắm không?"

Cố Dung Khanh còn chưa kịp nói thì Kỷ Thần Hi nói tiếp, "Có khả năng những chuyện mà em làm em không hề hay biết. Ví dụ như, em đi ăn cơm với chị, ví dụ như sau khi ly hôn lại khóc lóc kể lể với chị."

"Em nói cuộc sống không có Ôn Lĩnh ở bên cạnh có chút không quen, lại còn khóc nữa. Lúc ấy chị đã biết, em thích Ôn Lĩnh. Nhưng vậy thì đã sao?"

Kỷ Thần Hi càng nói càng cảm thấy hả giận, cô thật sự rất tức giận, từ khi hai người đó kết hôn cô đã tức giận, Cố Dung Khanh là của cô, người cùng Cố Dung Khanh kết hôn sinh con phải là cô chứ.

"Em nghĩ xem, hai người chúng ta làm sao mà lên hot search được? Là chị làm đó! Mỗi một lần đều do chị làm."

"Kỷ Thần Hi.... Sao chị có thể như vậy."

Đúng vậy, Cố Dung Khanh nên sớm nghĩ ra, nhưng bởi vì cô luôn coi Kỷ Thần Hi là người bạn tốt nhất của mình, vẫn luôn không dám nghĩ đến.

Nghĩ đến hai người đã từng vui vẻ thế nào, Kỷ Thần Hi thật sự chua xót, Dung Khanh của cô.

"Chúng ta đã từng là những người bạn tốt nhất của nhau, nhưng chị vẫn luôn thích em...."

"Chị hối hận, hối hận vì sao lúc trước lại không nói ra chứ? Chị là ai, chị là Kỷ Thần Hi a, chị từng ngày từng ngày chờ em nói với chị, nói rằng em thích chị...."

"Vậy mà... em lại không làm vậy, em còn kết hôn với Ôn Lĩnh."

Cố Dung Khanh im lặng nghe Kỷ Thần Hi nói, cô không có cắt ngang.

Kỷ Thần Hi càng nói, Cố Dung Khanh cảm thấy tâm tư Kỷ Thần Hi không đơn giản.... Cô còn từng nghĩ rằng, hai người vẫn có thể làm bạn với nhau.

"Kỷ Thần Hi, tôi từng xem chị là người bạn tốt nhất của tôi."

Trước kia, cô sẽ chia sẻ mọi thứ cho Kỷ Thần Hi.

Nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy nữa.

Cố Dung Khanh cúp điện thoại.

Kỷ Thần Hi bị cúp điện thoại, một người ở trong khách sạn, cười cười rồi lại khóc.

Cô gọi cho Giả Tình, bảo cô nàng quay lại.

Lúc Kỷ Thần Hi mở cửa, nhìn thấy Giả Tình trong nháy mắt có chút hốt hoảng, buột miệng gọi, "Dung Khanh...."

Giả Tình cười lạnh, nhìn nước mắt trên mặt Kỷ Thần Hi, nghe cô ta gọi Cố Dung Khanh.

Buồn cười sao? Thật buồn cười.

Buồn sao? Thật đáng buồn.

Nhưng mà so với buồn thì cô còn đau lòng cho Kỷ Thần Hi.

...

[Năm mới vui vẻ.] Là tin nhắn được gửi đến từ hai mươi phút trước.

Cúp điện thoại, có thông báo tin nhắn, Cố Dung Khanh nhìn tin nhắn Ôn Lĩnh gửi cho cô, tim cũng muốn cười, cô và Ôn Lĩnh đã lâu rồi không liên lạc với nhau.

Ôn Lĩnh lại trả lời tin nhắn của cô, bao nhiêu phẫn nộ với Kỷ Thần Hi cũng bị đè xuống, chỉ còn lại sự vui sướng, cô muốn nhắn thêm một tin nữa, cô muốn hỏi Ôn Lĩnh, buổi tối ăn vui vẻ không.

Nhưng mà cô không dám.

Cô sợ Ôn Lĩnh sẽ không phản hồi.

Cho nên, cách tốt nhất là không nhắn, thì sẽ không lo Ôn Lĩnh không để ý đến cô.

Trong kỳ nghĩ Tết Âm Lịch, Ôn Lĩnh vẫn luôn ở trong nhà chơi với Ôn Noãn, còn Lâm Tự thì mỗi ngày đều đi ra ngoài, nhà Lương Mị ở thủ đô cho nên hai người thường xuyên hẹn hò với nhau. Nhưng mà Ôn Lĩnh đoán, hai người này chắc chắn đi khách sạn, bởi vì có một lần Ôn Lĩnh vô tình thấy trên cổ Lâm Tự có dấu dâu tây.

Lúc đó, mẹ cô và dì Lâm ra ngoài đi xem phim, cô nhân lúc không ai liền trêu ghẹo Lâm Tự vài câu, nào ngờ Lâm Tự xấu hổ che cổ lại chạy vào phòng. Buổi tối lúc ăn cơm, cô nhìn thấy Lâm Tự đánh một lớp phấn lên cổ, so với mặt còn trắng hơn.

Lúc Lâm Tự vẫn không được tự nhiên cho lắm, đúng là người có tật giật mình, dì Lâm nhìn cũng cảm thấy lạ liền hỏi, "Tiểu Tự, cổ con làm sao thế?"

"A... cái này...." Lâm Tự ấp úng, không biết nói sao.

Ôn Lĩnh thấy Lâm Tự chột dạ, cô ra hiệu cho mẹ mình.

Hứa mẹ lập tức hiểu ý, liền chuyển sang đề tài khác.

"An Nhược khi nào đến vậy?"

Ôn Lĩnh trả lời bà, "Ngày mai, cậu ấy trở về, ngày mốt chúng ta xuất phát."

Nào ngờ Hứa mẹ lại nói một câu làm cho người khác ngạc nhiên, "Tiểu Tự, con mang bạn gái của con cùng đi đi." Còn làm ánh mắt ái muội nhìn Lâm Tự.

Lâm Tự mặt đỏ cả lên, cái này... cổ của cô thể hiện rõ ràng mọi chuyện vậy sao.

"Cái này, dì à, chắc là thôi đi. Chị Ôn Lĩnh chỉ có một mình, để con đi cùng chị ấy."

Ôn Lĩnh "......"

Mắc cái gì mà đem cô lên thớt vậy?

Ôn Lĩnh mím môi, nói với Lâm Tự, "Chị có tiểu tình nhân rồi, còn có chị An Nhược của em đó, em yên tâm đi."

"Tiểu Tự, con hỏi xem cô ấy có thời gian không, nếu không có thời gian thì thôi."

Lâm Tự nghe thấy mẹ cô nói vậy cũng suy nghĩ chút, vẫn là mẹ cô quan tâm đến cô nhất, mẹ kế và chị gái thật sự không được a.

"Để con hỏi chị ấy ạ."

"Được rồi."

Lúc sau, Lâm Tự hỏi Lương Mị, Lương Mị cũng có chút do dự.

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý đi gặp phụ huynh.

Thêm vào đó, từ cái hôm cô mang Cố Dung Khanh từ nhà Ôn Lĩnh về, cô cũng rất sợ sẽ nhìn thấy Ôn Lĩnh, bản thân sẽ không nhịn được mà nói đỡ cho Cố Dung Khanh, hoặc là lại nói những lời không nên nói.

Lâm Tự cũng hiểu được sự băn khoăn trong lòng Lương Mị, "Nếu chị bận thì thôi, không sao đâu."

Bận sao? Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, cô cũng nói cho Lâm Tự biết, cô không có việc gì làm.

Nếu nói đang bận, chẳng phải rất giả trân sao, cô cảm thấy không nên làm như vậy với bạn gái của mình.

"Đi gặp phụ huynh, chị có chút khẩn trương, lại xấu hổ khi gặp Ôn Lĩnh."

"Nhưng mà...." Lương Mị nghĩ nghĩ lại, về sau nếu cô và Lâm Tự kết hôn, Ôn Lĩnh chẳng phải là chị của cô à? Không phải... là chị kế.

Nhưng mà cũng là chị a!

"Thôi không có gì, chị đi."

Lâm Tự sợ Lương Mị khó xử, nếu không được thì thôi. Để lần sau rồi lại tính tiếp, lần này cũng thật ngẫu hứng, nào ngờ cô còn chưa nói chuyện thì Lương Mị lại nói, "Con dâu sớm gì cũng phải gặp ba mẹ chồng, Ôn Lĩnh cũng coi như là người một nhà với em, sớm muộn gì cũng phải gặp, không sao."

"Vợ ơi, chị tốt nhất."

Nói thật thì Lâm Tự cũng muốn cùng đi chơi với Lương Mị, không vì lý do gì cả, chỉ bởi vì lần này đi đến một cái đảo, có khả năng sẽ ở lại ba bốn ngày, sẽ có tới mấy ngày cô không được vợ cô nha.

Sẽ nhớ rất nhiều a!

Nói chuyện xong với Lương Mị, cô lập tức đi thông báo cho mọi người, cô nói bạn gái cô muốn đi chơi với cô, còn dặn mẹ đối với người tốt tốt chút.

Hứa mẹ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Lâm Tự, đột nhiên nghĩ đến Ôn Lĩnh, trong lòng có chút chua xót.

Đến khi nào con bà mới có thể vui như vậy chứ?

Ở bên Cố Dung Khanh mấy năm rồi, bà rất ít rất Ôn Lĩnh sẽ vui vẻ như Lâm Tự.

Mấy năm qua, bà đều dòm chừng cuộc sống sinh hoạt của Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh.

Bà cũng hiểu được lòng của Ôn Lĩnh nghĩ gì, Tiểu Cố cũng là người tốt, nhưng chỉ là hai người...

Aiz....

Ôn Lĩnh phát hiện mẹ cô nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt còn đau lòng, đại khái cô cũng biết mẹ cô đang nghĩ tới cái gì.

Thật ra.... Cô cũng có chút hâm mộ.

Ai mà không mong chờ tình yêu được đáp lại? Chẳng qua cô và Cố Dung Khanh không cùng một tần số với nhau, lúc cô vui vẻ hạnh phúc thì Cố Dung Khanh lại không có phản ứng nào, mà bây giờ....

Cô đột nhiên nhớ tới những lời An Nhược nói với cô.

Đúng vậy, không phải cô không yêu.

Mà lòng cô đã tĩnh lặng.

Lương Mị suy nghĩ một lúc lâu, không biết có nên cùng Cố Dung Khanh nói chuyện này không?

Cô sợ, nói ra thì Cố Dung Khanh lại buồn.

Nhưng mà không nói, cứ như vậy cũng không tốt.

Cô do dự một lát, quyết định gọi cho Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh nghe điện thoại rất nhanh, nhưng mà trong điện thoại không có tiếng của Cố Dung Khanh mà nghe còn rất ồn.

"Dung Khanh, em đang làm gì vậy?"

"Chị chờ em một chút a."

Cô nghe được tiếng sột soạt bên kia, không biết đang làm cái gì, Lương Mị chờ tầm 2 phút, ở bên kia mới yên tĩnh được chút.

Cố Dung Khanh đặt kem qua một bên, cầm điện thoại lên, "Gọi cho em có việc gì a?"

Cái giọng này... giống như đang không có kiên nhẫn, Lương Mị có chút nghi ngờ, cô đang làm phiền Cố Dung Khanh.

"Em đang làm cái gì vậy?"

"Em đang làm bánh kem."

"Em nói gì? Em sao? Cố Dung Khanh sao?" Cố Dung Khanh chưa bao giờ xuống bếp, cái này.....

Qua một kỳ nghỉ thôi mà, Cố Cố nhà cô sao lại thay đổi thế này?

"Ừ.... Gần đây em có hứng thú với nấu ăn." Cố Dung Khanh có chút thẹn...

Bỗng nhiên, Lương Mị nhớ đến tấm hình Cố Dung Khanh đăng lên trang cá nhân hôm giao thừa, cô hỏi, "Cơm tất niên là một mình em làm sao?"

Cố Dung Khanh xấu hổ ừ một tiếng.

Được rồi, hiểu rồi.

Nói một hồi, Lương Mị mới nhớ đến việc chính, "Mấy ngày nữa, chị sẽ đi đảo chơi với Lâm Tự." Cố Dung Khanh không nói chuyện, cô lại nói tiếp. "Còn có... nhà của Ôn Lĩnh."

"Vậy chị nhớ kỹ, giúp em chụp một tấm Ôn Lĩnh mặt đồ bơi nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play