Tối hôm qua, Ôn Lĩnh ngủ không được ngon lắm, nửa đêm đang ngủ lại bị điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, không thèm nhìn màn hình điện thoại đã bắt máy.
"Tiểu Lĩnh... tới đón chị chưa?" Là giọng nói mềm mại của Cố Dung Khanh, mà giọng nói này chỉ có vào lúc say.
Sau đó...cô đã cúp điện thoại rồi cho nên không có sau đó nữa.
Hiện tại nghĩ lại, có khả năng như vậy sao? Là cô nằm mơ sao? Cố Dung Khanh làm sao có thể hơn nửa đêm mà gọi cho cô được chứ? Thật ra thì trước kia cũng có vài lần, Cố Dung Khanh đi ra ngoài hội tụ với bạn bè, lúc sau sẽ gọi cô đến đón về, nhưng cũng đâu có nhỏ giọng mềm mại như vậy? Sao mà có chút giống Noãn Noãn làm nũng vậy, lấy điện thoại ra nhìn lịch sử cuộc gọi, là cái một số điện thoại không quen.
Thôi kệ, cái này không quan trọng cho lắm.
Quan trọng là hôm nay cô phải làm việc, cũng phải đưa Noãn Noãn đến nhà trẻ, trước kia trở về Đông Thành cho nên để xin nghỉ một tuần, sau ly hôn sẽ như thế nào nhỉ? Ngày vẫn cứ trôi qua, Noãn Noãn thì vẫn phải đến nhà trẻ, còn cô thì vẫn gõ chữ...
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, sợ đánh thức Noãn Noãn. Hiện tại, nơi cô đang ở chính là căn nhà trước kia, nhà là do Ôn Lĩnh mua, hai phòng ngủ, một phòng khách, mới đầu thì cô và Cố Dung Khanh ở một phòng, sau lại sinh Noãn Noãn, cho nên căn phòng còn lại liền biến thành phòng của cô và Noãn Noãn ở với nhau.
Lúc ly hôn với Cố Dung Khanh, cô chỉ cần căn nhà này, còn những cái khác cô cũng không muốn. Những cái đó không quan trọng.
Trước đây khi các cô dọn vào căn nhà này, Ôn Lĩnh đã từng mong chờ tương lai của mình, chờ nữ thần của cô - Cố Dung Khanh có thể sống vui vẻ hạnh phúc dưới mái nhà này. Thật ra, cũng coi như đã từng hạnh phúc đi, ở đây các cô cũng đã chào đón Ôn Noãn đến với thế giới này.
Tuy rằng, Cố Dung Khanh rất bận nhưng ở trong căn nhà này luôn tràn ngập hình ảnh của cô ấy, những ngày quan trọng cũng đã từng bên nhau, nào là ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật của cô, sinh nhật của Ôn Noãn, còn có sinh nhật của Cố Dung Khanh. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cũng có khả năng những ngày có liên quan đến Ôn Noãn, thì Cố Dung Khanh mới ôn nhu, nhiệt tình, hạnh phúc.
Bữa sáng rất đơn giản chỉ có trứng gà luộc và sữa, Ôn Noãn rất thích ăn trứng gà luộc, cái này chính là đồ ăn ưa thích của Ôn Lĩnh khi còn nhỏ, có một lần không biết phải làm cái gì, ngẫu nhiên là cho Ôn Noãn ăn, không ngờ Ôn Noãn lại thích, cho nên hay đòi ăn, làm xong cũng đã sắp 7h30, phải đi gọi tiểu heo lười rời giường.
"Noãn Noãn bảo bảo, dậy đi con."
"Không đâu... con không muốn dậy đâu mẹ a ~." Ôn Noãn rất thích ngủ nướng, mà cái tật xấu này, Ôn Lĩnh cảm thấy giống với Cố Dung Khanh, bởi vì Cố Dung Khanh luôn thức dậy sau cô, nhưng mà thật ra cô cũng không khẳng định là Cố Dung Khanh có ngủ nướng hay không, dù sao thì cô cũng chưa từng thấy.
"Noãn Noãn ngoan a~.... Hôm nay mẹ làm món trứng gà mà con thích nha, nếu con không dậy mẹ sẽ ăn hết luôn."
"Mẹ thật là đáng ghét ~ không được ăn của con." Ôn Noãn chính là một đứa bé tham ăn, chỉ cần lấy đồ ăn ra dọa là con bé sẽ sợ.
"Nào dậy đi, mẹ bế con."
Giúp Noãn Noãn rửa mặt, sau đó ăn sáng, thời gian cũng gần đến 8h rồi, mặc xong quần áo chuẩn bị ra cửa.
"Hôm nay, con ở trẻ phải nghe lời cô giáo, buổi tối mẹ sẽ đến đón con."
Sau khi đưa Ôn Noãn đi nhà trẻ, về đến nhà Ôn Lĩnh nhận được điện thoại của công ty điện ảnh. Bộ tiểu thuyết <<Lạc lối>> của cô đang trong giai đoạn chuyển thể thành phim, nhân vật Cận Nam Phong cũng đã quyết định diễn viên, mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh nói chiều hôm nay có buổi thử vai, mời Ôn Lĩnh đến đánh giá.
Nếu lúc này không có cuộc gọi này, thì đúng thật là Ôn Lĩnh đã quên mất chuyện này.
Ôn Lĩnh là tác giả hạng ba, thật ra cũng chỉ là ở trên mạng gõ gõ vài chữ kiếm tiền tiêu vặt hàng ngày, chứ bản thân cô còn việc đang chờ cô kế thừa...
Tuy rằng chỉ là chút cổ phần nhỏ, nhưng mà là cổ phần của công ty giải trí Vạn Dương, mà công ty giải trí Vạn Dương lại thuộc tập đoàn Vạn Dương, tập đoàn Vạn Dương bắt đầu từ Đông Thành mà làm giàu, mà tập đoàn Vạn Dương lại là sản nghiệp của nhà mẹ cô, không sai, Hứa Vân chính là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Mẹ cô vì cái gọi là tình yêu thời thiếu nữ mà gả cho ba cô, lúc đó Vạn Dương mới được thành lập, mẹ cô cũng được chia 20% cổ phần ở đó, là một cổ đông ẩn danh, sau đó Vạn Dương dời tổng bộ đến thủ đô.
Sau khi cô lớn, mẹ cô đã chia cho cô 5% cổ phần. Ban đầu tính là chia cho cô 10% nhưng mà Ôn Lĩnh lại không đồng ý, cuối cùng dưới sự cưỡng bách của Hứa Vân, Ôn Lĩnh phải nhận 5%. Vạn Dương bây giờ đã một tập đoàn lớn, các minh tinh bây giờ một nửa đều xuất phát từ Vạn Dương. Mà Cố Dung Khanh chính là nhất tỷ của Vạn Dương, hơn nữa gần đây cũng có tin đồn ảnh hậu quốc tế Kỷ Thần Hi cũng dự định gia nhập Vạn Dương, nhưng mà mẹ cô là cổ đông ẩn danh cho nên cô cũng vậy.
Cho nên, cô cũng được coi là bà chủ nhỏ của vợ trước, tuy rằng người vợ này không biết cái gì cả.
Trước khi ly hôn, Ôn Lĩnh đã viết một quyển <<Nữ tướng quân>> lấy bối cảnh cô gái nhà nghèo, từng bước từng bước trở thành một cô gái trong huyền thoại. Sau khi, cô ly hôn thì trạng thái của cô không được tốt, không thể viết ra được cái gì.
Cả buổi sáng, Ôn Lĩnh ở trong phòng nhìn máy tính mà ngây ngốc mà không thể viết thêm được cái gì, cô không có tâm trạng để viết... từ sau khi ly hôn, tâm trạng của cô cực kỳ xấu. Hôm nay, nhận được thông báo buổi thử vai cho <<Lạc lối>>, cô lại càng không có tâm trạng.
Đối với <<Lạc lối>> thật ra cô rất chờ mong, nội dung của <<Lạc lối>> vắn tắt là kể về cuộc sống sau khi trưởng thành của một đôi bạn thời thơ ấu. Sau này, Phương Cao gặp lại bạn lúc nhỏ của mình cũng là đối tượng thầm mến - Cận Nam Phong. Nhưng mà cuộc sống của cô thật thất bại, chỉ là một đứa con gái hết sức bình thường, cuộc sống bần tiện. Mà cuộc sống Cận Nam Phong lại mỹ mãn, có công việc không tệ, lại còn có chồng chưa cưới môn đăng hộ đối. Cô không muốn để cho Cận Phương Nam biết được cuộc sống hiện tại của mình, nhưng mà chuyện ở đời làm sao có thể giấu được, đến một ngày đó Cận Phương Nam chân chính thấy được bộ dáng khó khăn, thảm hại của cô. Sau đó, Cận Phương Nam chính ra tay giúp đỡ cô, cả hai lại dính vào một đoạn tình cảm không rõ.
Chuyện thử vai này, Ôn Lĩnh vốn dĩ không nghĩ đến, bởi vì lúc cô viết về nhân vật Cận Nam Phong, chính là đang viết về Cố Dung Khanh, cho nên trước kia cô hy vọng Cố Dung Khanh có thể diễn vai này. Nhưng mà ở thời điểm hiện tại, cô lại không muốn.
Sáng sớm nay, Cố Dung Khanh đã đến công ty, cô ở trong văn phòng nhỏ chờ Lương Mị. Mấy hôm trước, Cố Dung Khanh nhận được lời mời casting cho nhân vật Cận Nam Phong của bộ phim <<Lạc lối>>. Thật ra thì là Kỷ Thần Hi mời Cố Dung Khanh nhận vai diễn này, sau khi Kỷ Thần Hi về nước thì không nhận phim để diễn mà chuyển thành nhà làm phim, đi tìm đạo diễn nổi tiếng Lý Tân để chế tác bộ phim <<Lạc lối>>, cô ấy đã giới thiệu Cố Dung Khanh cho đạo diễn Lý Tân, cũng xác nhận Cố Dung Khanh sẽ nhận vai diễn Cận Nam Phong.
Hôm nay, là ngày casting cho vai Phương Cao, bên đoàn làm phim muốn mời cô sang để đánh giá cho thêm ý kiến, vốn dĩ là Lương Mị sẽ đến đón cô, nhưng mà sau khi ly hôn cô chỉ ở có một mình trong căn hộ chung cư nhỏ, cho nên đến công ty hay ở nhà cũng không khác cho mấy, cũng chỉ có một mình. Cho nên thức dậy cô đã đến công ty rồi, vừa lúc có thể đến sớm sau đó kết thúc công việc sớm.
Ngày hôm qua, Noãn Noãn gọi điện thoại nói nhớ cô, cô cũng mới ý thức đã một đoạn thời gian rồi chưa được gặp Ôn Noãn, lần gặp cuối cùng là trước khi ly hôn. Cô cũng nhớ Ôn Noãn.
Thật ra, cô không hiểu lắm vì sao Ôn Lĩnh lại muốn ly hôn với cô, kết hôn đã nhiều năm rồi, cuộc sống của hai người vẫn luôn bình an trôi qua mỗi ngày, không có việc gì lớn. Ban đầu, cô đối với Ôn Lĩnh cũng không có tình cảm sâu đậm lắn, sau lại có Ôn Noãn, cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Đêm hôm qua, cô có uống chút rượu, lại muốn Ôn Lĩnh đến đón cô về nhà, nhưng mà Ôn Lĩnh lại không thèm để ý đến cô.
"Dung Khanh, sáng nay em đã đọc tin tức chưa? Về Ôn Lĩnh." Người đến chính là Lương Mị.
"Ôn Lĩnh làm sao?" Cố Dung Khanh ngẩng đầu nhìn Lương Mị.
Lương Mị bất đắc dĩ mà lắc đầu, đến khi nào Cố Dung Khanh mới để ý đến chuyện của những người bên cạnh cô ấy đây?
"Ngày hôm qua, phóng viên đi phỏng vấn Ôn Lĩnh, hỏi lý do vì sao hai đứa ly hôn. Em trước nói là do cảm tình tan vỡ, còn Ôn Lĩnh nói hai người không có tình cảm với nhau, là con bé thừa cơ mà nhập." Nghe thấy vậy, Cố Dung Khanh nhíu mày, vậy việc cô nghĩ hai người ly hôn là do chuyện tình cảm đổ vỡ là không phải sao? Chẳng lẽ Ôn Lĩnh không phải vì chuyện này mà ly hôn à? Nói cái gì thừa cơ mà nhập? Ai chen chân gì?
"Em ấy là đang trả đũa sao." Cố Dung Khanh không hiểu được, làm bộ mặt thất vọng, nhìn cái bộ dạng khó ở thở dài kia, Lượng Mị sửng sốt, cô nhìn Cố Dung Khanh một hồi lâu, buông một câu hỏi, "Em có tình cảm với Ôn Lĩnh sao?"
Lời nói của Lương Mị làm cho Cố Dung Khanh trầm tư, có tình cảm sao? Có đi, dù sao cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng nếu không có thì... tại sao lại có thể bên nhau nhiều năm như vậy?
Lương Mị phát hiện ra Cố Dung Khanh lại bắt đầu phát ngốc, thật sự bó tay với cô, nhìn thời gian sắp đến 12h rồi, đành nhắc Cố Dung Khanh nên xuất phát rồi.
Lúc Cố Dung Khanh đến, đạo diễn Lý Tân và Kỷ Thần Hi đang ngồi chung với nhau, còn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, chắc là nhà đầu tư, xung quanh là những người trong đoàn làm phim, trong đó Kỷ Thần Hi là người nổi bật nhất, cả người mặc một bộ âu phục màu đen, tóc dài uốn xoăn bồng bềnh. Cố Dung Khanh thuộc kiểu phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng, còn Kỷ Thần Hi thì đoan trang. Cho dù mặc váy hay âu phục thì trên người đều có một loại khí chất đoan trang, xinh đẹp, khóe mắt còn có nốt ruồi lệ chí, làm cho càng thêm đoan trang nhã nhặn, tăng thêm một phần quyến rũ.
Bởi vì cô là người đến cuối cùng, Lương Mị trực tiếp xin lỗi giải thích trên đường đến có chút kẹt xe, cho nên mới đến trễ. Cố Dung Khanh cũng tỏ ra áy náy, chào hỏi mọi người, sau đó mới ngồi xuống.
Kỷ Thần Hi cười nói không sao, còn nói là chưa có bắt đầu buổi casting, tới còn kịp lúc, còn đạo diễn Lý Tân rất hài lòng với Cố Dung Khanh cho nên cũng không có để ý mấy chuyện này.
Chỉ có biểu cảm của nhà đầu tư không tốt lắm, đối với lời xin lỗi của Lương Mị cũng không muốn thông cảm, cũng không thèm liếc nhìn Cố Dung Khanh một cái, còn châm chọc, "Không hổ danh là Cố ảnh hậu a."
Trên mặt Kỷ Thần Hi có chút khó chịu, nhưng mà cô không dám đắc tội với nhà đầu tư, đành phải cười giải hoà, "Dung Khanh, vị này chính là Hứa tổng của Vạn Dương..."
"Xin lỗi, tôi đã đến trễ..." Mấy đôi mắt nhìn qua cửa.
Sắc mặt của Lý Tân vẫn như cũ, không có biểu cảm gì, nhưng mà Cố Dung Khanh, Lương Mị còn có Kỷ Thần Hi lại ngốc ra, sao lại là Ôn Lĩnh?
Lúc này, nhà đầu tư đứng dậy, cười như không cười nhìn Ôn Lĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh.
"Cả hai người hẹn nhau đến trễ à?" Lời này nói với Ôn Lĩnh, nhưng đôi mắt lại liếc nhìn Cố Dung Khanh.
Ôn Lĩnh không ngờ được sẽ gặp Cố Dung Khanh ở đây, bởi vì cô hoàn toàn không biết diễn viên đóng Cận Nam Phong chính là Cố Dung Khanh, cũng không nghĩ đến nhà đầu tư lại là Hứa Triết, anh họ của cô.
Vẫn là Kỷ Thần Hi phản ứng trước, giới thiệu với mọi người, "Vị này chính Ôn Lĩnh là tác giả của <<Lạc lối>>, cũng là biên kịch của <<Lạc lối>>."
Cố Dung Khanh vẫn chưa hết ngạc nhiên, trong đám người ở đây, cô là người ngạc nhiên nhất, cô và Ôn Lĩnh ở bên nhau bảy năm, đến con cũng đã sinh rồi nhưng mà cô thực sự không biết Ôn Lĩnh lại là tác giả.
Bắt đầu buổi thử vai, có vài người đã vào thử vai nhưng mà kết quả không được tốt cho lắm. Phương Cao là người đã không còn mục đích, đối với cuộc sống khốn khó này đã mất hết hy vọng. Khi còn nhỏ, gia đình của cô rất có tiền, cho đến khi mẹ cô qua đời, ba cô lại say xỉn suốt ngày, uống cho đến cơ thể mất hết lý trí và sức lực. Từ lúc trưởng thành cô đã phải gánh vác cái gia đình này, cô đối với cuộc đời này đã không còn hy vọng, nhưng cô mong bản thân mình sẽ sớm được siêu thoát. Cho đến khi cô gặp được Cận Nam Phong một lần nữa, cô mơ về một đời sống giống như trước kia với Cận Nam Phong, nhưng cô cũng sợ Cận Nam Phong phát hiện cô bây giờ đã không còn như xưa.
Lúc Hứa Mộc Mộc xuất hiện, làm cho mắt Ôn Lĩnh sáng ngời, cô đã nhìn thấy được Phương Cao phiên bản đời thực rồi. Người trước mặt này đang mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jean, mái tóc dài có chút rối. Cả người đều thể hiện ra được sự chán đời, trong ánh mắt còn có chút hy vọng gì đó đối với tương lai.
Phần biểu diễn của cô chính là đoạn cô đang ở quán bar chào rượu với khách hàng, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau.
"Tôi không giống như cậu, có một người chồng sắp cưới giàu có hay có một công việc lương cao."
"Tôi rất cần tiền, cần rất nhiều." Phương Cao không dám nhìn vào Cận Nam Phong, cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Trong vô thức tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi Hứa Mộc Mộc, còn tự cảm thấy thương hại cho cô ấy.
Cuối cùng, ngay cả Cố Dung Khanh cũng không nhịn được mà đối diễn với cô.
Sau khi đoạn diễn kết thúc, ngoài Hứa Triết thì tất cả mọi người đều chọn Hứa Mộc Mộc.
Ai nào ngờ được vai diễn Phương Cao này lại em họ của mình cũng chính là em gái của Hứa Triết bắt được.
Cô cảm thấy, Hứa Triết không biết là Hứa Mộc Mộc đến đây casting.
Lúc Ôn Lĩnh chuẩn bị rời khỏi đó thì bị Cố Dung Khanh ngăn lại.
"Chị muốn đón Ôn Noãn tan học, mang con bé ra ngoài ăn cơm, buổi tối ở lại bên nhà chị."
"Oh, được." Ôn Lĩnh không nhìn Cố Dung Khanh cái nào, trực tiếp rời khỏi đó.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô có thể lấy lý do gì để Ôn Noãn có thể gặp Cố Dung Khanh?
Cố Dung Khanh vì sao chỉ mang Noãn Noãn theo, mà lại không sẵn tiện mang cô đi chung.
Cho nên cuộc điện thoại tối hôm qua, có phải là Cố Dung Khanh gọi cho cô hay không, cô có nên hỏi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT