Chút tâm tư nhỏ bị con gái bán đứng, da mặt Cố Dung Khanh vẫn còn rất mỏng, cô không thể không biết xấu hổ mà nói muốn đi ăn cùng với Ôn Lĩnh, chỉ có Tiểu Noãn vô tư không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn gương mặt đỏ hồng của mẹ nhỏ mà tò mò.... Thật ra cô bé cũng muốn ăn lẩu cay nha.
"Mẹ nhỏ, chúng ta đi ăn lẩu cay đi." Cố Dung Khanh có chút khó xử, cô không biết ăn cay.
"Tiểu Noãn, trẻ con không được ăn cay." Cố Dung Khanh vừa nói lời này xong, Ôn Noãn đã giận dỗi, mẹ lớn không cho cô bé ăn, mẹ nhỏ cũng không cho, hừ! Cái đầu nhỏ không thèm để ý đến Cố Dung Khanh nữa.
Thật ra, Cố Dung Khanh không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, trước kia đều là Ôn Lĩnh chăm lo, cô chỉ ở bên mà nhìn, hoặc là hôn Ôn Noãn một cái, nhưng mà Ôn Noãn giận dỗi, Cố Dung Khanh có chút bối rối, cô vụng về ôm lấy Tiểu Noãn, định dỗ con gái, nhưng mà Ôn Noãn không chịu để ý đến cô, cô càng ôm, Tiểu Noãn càng trốn.
"Mẹ nhỏ là đại phôi đản." Ôn Noãn xoắn người, khoanh tay trước ngực lên án.
*Phôi đản: trứng thối, hoặc ám chỉ người vô dụng.
Tiểu Hàng ngồi ở trên sô pha nhìn hai mẹ con nháo với nhau, Cố Dung Khanh là con người hoàn mỹ nhưng mà ở cái phương diện này thì thật vô dụng, nhìn chân tay Cố Dung Khanh luống cuống, cái dáng vẻ này cô thật sự không nhịn được, cười thành tiếng, "Ha...ha."
Cái này càng làm Cố Dung Khanh túng quẫn, mặt đỏ bừng cả lên, cuối cùng không còn cách nào, Cố Dung Khanh đành yếu thế nói với Ôn Noãn, "Nhưng mà mẹ không ăn cay a, làm sao bây giờ?" Cố Dung Khanh nói xong, Ôn Noãn quay đầu nhìn cô, lúc này cô cho rằng Ôn Noãn chịu thoả hiệp, thì cô bé làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Dung Khanh, "Mẹ lớn thích ăn cay, vì sao mẹ không thích?"
Ôn Lĩnh thích ăn cay.... Thật ra Cố Dung Khanh cũng không rõ lắm, hai người ở bên nhau đều là Ôn Lĩnh nhân nhượng cô, mỗi lần cô về nhà sẽ làm đồ ăn theo khẩu vị của cô. Trước kia, cô cũng có hỏi qua Ôn Lĩnh, người Đông Thành không phải thích ăn cay sao, Ôn Lĩnh nói kiểu ăn cay như người Đông Thành Ôn Lĩnh cũng không chịu được.
Ôn Lĩnh nói vậy, Cố Dung Khanh cũng tin là thật.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Dung Khanh mới hiểu, Ôn Lĩnh là vì cô cho nên mới không ăn cay.
Bây giờ nghĩ đến cô càng uể oải, càng biết nhiều càng hiểu thêm Ôn Lĩnh, cô lại càng thích Ôn Lĩnh.
"Vậy.... Mẹ cũng thử được chưa?" Cô nói với Ôn Noãn, giọng nói có chút không xác định, cô không biết ăn xong sẽ như thế nào nữa.
Ôn Noãn gật đầu, cười con đôi mắt, "Mẹ nhỏ là tốt nhất, chúng ta đi tìm mẹ lớn đi."
"......" Cố Dung Khanh có chút hối hận, giờ cô làm sao mở miệng để nói đi a.... Nhân lúc cô còn chưa suy nghĩ xong, thì Ôn Noãn đã nhanh tay mà cầm điện thoại gọi cho Ôn Lĩnh, đầu bên kia bắt máy, Ôn Noãn đã trực tiếp nói, "Mẹ, hai mẹ con con muốn đi tìm mẹ."
Một chân Ôn Lĩnh vừa mới bước chân vào tiệm, cô vừa mới nghe đi điện thoại bước chân liền dừng lại, cửa của tiệm có chút nhỏ, hai người một trước một sau đi vào, cô dừng lại làm cho Lâm Tự ở phía sau đụng phải lưng cô.
"Ai da.... Nghe điện thoại thì nghe sao chị lại không đi tiếp." Lâm Tự xoa xoa cái mũi lầm bầm trong miệng, ngẩng đầu định lải nhải, lại nghe Ôn Lĩnh nói, "Chúng ta đi ăn lẩu đi."
"???" Lâm Tự có chút ngốc, không phải ăn lẩu cay sao? Còn muốn ăn lẩu gì?
Ôn Lĩnh quay đầu giải thích, "Tiểu Noãn muốn cùng chị ăn tối." Vẻ mặt cô có vẻ khó xử, Lâm Tự thò lại gần nói, "Còn có chị Dung Khanh đúng không?"
Kết quả mặt Ôn Lĩnh càng lúng túng hơn, "Ăn hay không ăn?"
"Ăn! Đi thôi." Lẩu cay hay lẩu thường chọn cái nào? Đương nhiên lẩu thường a, Lâm Tự vui vẻ đi theo sau Ôn Lĩnh, lại hỏi Ôn Lĩnh, "Đi chỗ nào ăn?" Một bên hỏi một bên cầm điện thoại tra xem thử quán lẩu nào ở gần đây ăn ngon.
Ôn Lĩnh thấy Lâm Tự cầm điện thoại, cũng biết cô nàng đang tìm quán nào ăn ngon liền nói, "Xem xong thì nói chị, chị gửi địa chỉ cho Dung Khanh."
"Em biết rồi."
Cuối cùng Lâm Tự chọn một cái nhà hàng tương đối nổi tiếng, hai người đến trước, Ôn Lĩnh gửi định vị cho Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh định ngồi chung một bên với Lâm Tự, ai ngờ Lâm Tự lại ngồi đối diện cô, "Em qua đây ngồi." Lâm Tự lắc đầu, cô không muốn đi qua.
Ôn Lĩnh bất đắc dĩ, cũng không còn cách nào khác.
Hai người ngồi xuống, nhân viên phục đi tới, hỏi thử hai người muốn ăn gì, Ôn Lĩnh không chút suy nghĩ đã gọi cái lẩu uyên ương, Lâm Tự nhìn Ôn Lĩnh ánh mắt còn chế nhạo, trách không được đòi đi quán lẩu khác ăn, bởi vì đến quán lẩu thông thường có thể gọi lẩu uyên ương a...
Ôn Lĩnh bị nhìn thấu cũng lười giải thích, lại gọi chút đồ ăn rồi chờ người đến.
Khoảng 20 phút sau, Cố Dung Khanh ôm Ôn Noãn đi vào nhà hàng, còn có Tiểu Hàng đi cùng. Ôn Noãn vừa thấy Ôn Lĩnh liền nhào qua đi tìm mẹ, Ôn Lĩnh ôm Ôn Noãn vào lòng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hàng và Cố Dung Khanh, sau đó gật đầu một cái. Nhưng mà chỉ với một ánh mắt, Ôn Lĩnh lại bị Cố Dung Khanh hớp hồn. Hôm nay, Cố Dung Khanh mặc áo khoác da màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, chân mang giày cao gót, vừa nhìn qua là thấy được cố tình trang điểm.
Lâm Tự nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Ôn Lĩnh.... Trong lòng cười nhạo Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh cũng thấy được ánh mắt của Ôn Lĩnh, cô theo bản năng vẫn lấy tay che ngực, ánh mắt oán trách nhìn Tiểu Hàng. Đều là do cô trợ lý của cô, trước khi đi ra ngoài, Tiểu Hàng kiến nghị cô mặc như vậy, chứ ngày thường cô đâu có mặc như vậy đâu...
Tiểu Hàng vờ không thấy gì hết, làm vẻ mặt không liên quan đến cô.
Mà Ôn Noãn đương nhiên cũng chẳng biết gì, gọi Cố Dung Khanh ngồi chung, Cố Dung Khanh có chút do dự, nhưng mà Tiểu Hàng rất có tiền đồ, trực tiếp đi đến ngồi cạnh Lâm Tự.
Ôn Lĩnh lúc này dứng dậy, "Tôi đi lấy nước chấm."
Lâm Tự cũng muốn đứng dậy đi theo cô.
"Hôm nay, ảnh hậu Cố đẹp thật a~" Lâm Tự cầm một cái chén cho sa tế cay và nước sốt dầu mè vào, đụng phải Ôn Lĩnh, thiếu chút nữa làm đổ hai chén sốt mè, "Cẩn thận một chút."
"A, chị không lấy sa tế cay à?" Lâm Tự nhìn Ôn Lĩnh lấy hai chén nước chấm sốt mè, cô ngạc nhiên, cô nhớ rõ Ôn Lĩnh không thích nước sốt dầu mè.
Ôn Lĩnh mím môi, nhìn hai chén sốt dầu mè trong tay nói, "Tiểu Noãn thích."
"Vậy sao phải lấy hai chén??" Lâm Tự không biết điều hỏi Ôn Lĩnh tiếp, Ôn Lĩnh không trả lời, lấy hai chén nước chấm đi về bàn, Lâm Tự đi theo sau Ôn Lĩnh, thấy được một cái chén thì đặt ở bên Ôn Noãn, cái chén còn lại đặt ở chỗ của Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh nhìn thấy cô cầm hai chén nước chấm sốt mè có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Ôn Lĩnh sẽ giúp cô lấy nước chấm, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."
Ôn Lĩnh không để ý đến cô, lại hỏi Tiểu Hàng ăn gì? Cô còn phải đi thêm một chuyến, chén nước chấm của cô còn chưa lấy.
"Không cần, để em tự làm được rồi." Tiểu Hàng cười cười.
"Đừng khách sáo, chị còn phải đi một chuyến nữa."
"Vậy... sa tế cay!" Ôn Lĩnh cười gật đầu với cô.
Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh lấy chén sốt dầu mè, còn gọi lẩu uyên ương, vừa nhìn là đã hiểu, Cố Dung Khanh nhịn không được lại nhìn Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh gắp một miếng thịt bỏ bò vào trong nồi, thịt bò đỏ tươi được nhún trong nồi nước lẩu sôi, chỉ một lát đã chín. Ôn Lĩnh thổi thổi miếng thịt rồi chấm vào chén sốt dầu mè của Ôn Noãn, Ôn Noãn thèm chịu hết nổi, mắt nhìn thịt bò trông mong, miệng thì bảo nhanh một chút. Ôn Lĩnh thổi thổi thêm mấy cái mới đút cho Ôn Noãn ăn. Cố Dung Khanh nhìn cái miệng Ôn Noãn nhai miếng thịt mà cười vui vẻ, Lâm Tự và Tiểu Hàng ngồi ở đối diện nhìn thấy được. Sau đó hai người ăn ý nhìn nhau mà cười, đúng lúc bị Ôn Lĩnh bắt gặp, cô cảm thấy nụ cười hai người này kỳ quái, liền nhìn theo ánh mắt của hai người này, lập tức thấy Cố Dung Khanh đang nhìn chằm chằm cô và Ôn Noãn.
Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh bắt gặp liền có chút mất tự nhiên, cô lấy đũa gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong nồi lẩu cay, nhìn cái nồi lẩu cay, Cố Dung Khanh có chút ngây ngốc, chiếc đũa trong tay cứng lại, cuối cùng cô đành cắn răng đưa miếng thịt vào trong miệng, miếng thịt vừa mới bỏ vào miệng đã kích thích đầu lưỡi của cô, cô còn cắn trúng một cái hột ớt....
"Khụ... khụ...." Cô bị sặc mà ho khan, nhanh chóng lấy cái ly coca uống, nào ngờ càng uống càng cay, trong lúc cô còn đang oán niệm là ai gọi coca thì có một ly nước ấm đặt trước mặt cô.
"Không ăn cay được còn bày đặt uống coca." Là Ôn Lĩnh, cô nhìn thấy Cố Dung Khanh bị cay chịu không được, không nhịn xuống được mà lải nhải một chút, không ăn cay được còn uống Coca làm gì?
Nước ấm có hiệu quả giảm cay rất nhiều, bởi vì không ăn cay cho nên Cố Dung Khanh không biết điều này, ăn ớt cay mà gặp nước uống có ga sẽ tạo phản ứng hoá học càng cay hơn, nhưng mà Ôn Lĩnh đưa nước cho cô, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Vì vậy... cô lại tiếp tục bỏ thịt vào nồi lẩu cay.
"Khụ... khụ..."
Ôn Lĩnh lại tiếp tục đưa một ly nước ấm qua.
Cố Dung Khanh lại ly nước uống hết.
Tiếp tục bỏ thịt vào nồi lẩu cay.
Ôn Lĩnh một bên bận rộn đút cho Ôn Noãn ăn, mọt bên thì đưa nước cho Cố Dung Khanh. Qua đi qua lại mấy lần, Ôn Lĩnh không đưa nước cho Cố Dung Khanh nữa, mà nhìn cô ho sặc một lát. Ôn Lĩnh không biết chiêu này là ai dạy cho Cố Dung Khanh nữa? Cô nhìn Tiểu Hàng, Tiểu Hàng vội vàng ăn, cô nhìn Lâm Tự, Lâm Tự cũng tập trung ăn, nhưng mà trên khoé mắt hai người kia đều có ý cười.
"Mẹ~ mẹ nhỏ muốn uống nước." Lúc này, Ôn Noãn đưa cái tay nhỏ ra túm lấy góc áo của cô, lại chỉ chỉ qua Cố Dung Khanh đang ho khan.
Ôn Lĩnh nghĩ thầm, chẳng lẽ người nằm vùng ở ngay cạnh cô???
Cô chấp nhận số phận! Đành đặt ly nước trước mặt Cố Dung Khanh, sau đó ngay lúc Cố Dung Khanh bỏ thịt vào trong nồi lẩu cay, cô đành phải ra tay, gắp lấy miếng thịt của Cố Dung Khanh ở trong nồi, "Bên cạnh có nước dùng không cay, đừng có cậy mạnh!"
Ôn Lĩnh nghĩ, cô không có đau lòng cho Cố Dung Khanh, chỉ là cô không muốn lấy nước cho cô ấy nữa!
Ôn Lĩnh nói xong, Cố Dung Khanh không nhún thịt ở bên cay nữa, rất nghe lời lấy thịt bỏ vào nước dùng không cay, bên kia thực sự quá cay, cô sắp mất đi vị giác rồi, trong miệng ngoài thì chính là cay.
Nhưng mà, ăn như vậy cũng khá ổn.
Lúc sắp ăn xong, Hứa mẹ gọi điện thoại cho Cố Dung Khanh, hỏi cô khi nào đưa Ôn Noãn về? Bởi vì ngày mai, các bà phải đi về rồi, cho nên muốn đưa Tiểu Noãn về lại thủ đô trước, giữa trưa ngày mai bay cho nên phải ra sân bay sớm một chút.
Cố Dung Khanh vừa định nói 'Con biết rồi.' Thì Ôn Noãn ngồi kế bên nghe thấy tiếng bà ngoại, cô bé giành lấy điện thoại nói với Hứa mẹ, "Bà ngoại, hôm nay, con muốn ngủ cùng mẹ nhỏ và mẹ lớn!"
"Phốc..." Lâm Tự nhịn cả buổi trời, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười lớn, bởi vì sau khi Ôn Noãn nói câu đó xong, biểu cảm của Ôn Lĩnh chính là bị con gái bán đứng rồi.
Ôn Lĩnh đúng thật có cảm giác này, vì sao lúc trước Ôn Noãn không nhiệt tình trợ giúp cô như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT