Ngày hôm sau, Khương Mạt Lỵ lộ ra dáng vẻ ủ rủ, làm cái gì cũng không có hứng thú.
Hoắc Giai Oái nhìn thấy vậy còn tưởng rằng cô bị bệnh, vươn tay sờ trán Khương Mạt Lỵ hỏi: "Mạt Lỵ, cậu không khỏe à, sao sắc mặt lại kém như vậy."
Đều do cậu, cậu chính là kẻ đầu sỏ!
Nếu không phải do Hoắc Giai Oái nhất định
phải ở chỗ cô trút giận thì cô sẽ không biết Hoắc Tự Hàn sắp có người
mới, nếu như cô không biết thì cô cũng không cần nửa đêm đi lướt weibo
của người khác, càng sẽ không vì ngực Chúc Tư Ninh lớn hơn mà tức giận
đến mức mất ngủ!
Nữ nhân chính là như vậy, cho dù là cô
quăng Hoắc Tự Hàn nhưng cô cũng không hi vọng anh sẽ có tình yêu mới
trước cô, càng không hi vọng bạn gái mới lại có điểm tốt hơn cô.
Loại tâm trạng này vô cùng phức tạp, nếu
như anh tìm người không bằng cô thì cô sẽ cảm thấy mắt anh bị mù, phẩm
vị không tốt, khiến người bạn gái trước như cô cũng mất mặt theo. Nếu
như anh tìm được người tốt hơn thì cô càng bực bội. Nghĩ tới nghĩ lui,
Khương Mạt Lỵ phát hiện ra một sự thật đáng buồn, cô không biết Hoắc Tự
Hàn đối với cô có còn dư tình chưa hết hay không, nhưng hình như cô vẫn
còn tình cảm với anh.
Ngay từ đầu cô đã xác định Hoắc Tự Hàn vẫn còn cảm giác với cô, nhưng đã lâu như vậy mà anh cũng không hề xuất
hiện, cho nên cô lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Sau khi chia tay, nếu ai còn quan tâm, còn dư tình chưa hết, vậy chính là biến tướng của việc tự ngược bản thân.
Khương Mạt Lỵ không muốn trở thành như
vậy, cô nhanh chóng quyết định, trừ khi Hoắc Tự Hàn nghiêm túc quay lại
theo đuổi cô, như vậy mới có thể xác định rõ ràng anh vẫn còn thích cô,
nếu không lần này về nước cô phải lập tức tìm vài người thích hợp rồi
chọn một người tốt nhất để yêu đương, chứ còn tiếp tục thế này thì
sớm muộn gì cô cũng xong đời.
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Bây giờ cô còn trẻ, lại vừa xinh đẹp vừa có tiền, nếu từ nay về sau đều bị
ảnh hưởng bởi mối tình đầu, sống dưới bóng ma của nó, chỉ nghĩ thôi đã
muốn thổ huyết.
"Không có." Khương Mạt Lỵ cười lắc đầu: "Ngày mai tớ đã nghỉ, nếu không thì tối ngày mai chúng ta đi Cảng Thành luôn."
Ở Cảng Thành trai xinh gái đẹp cũng rất
nhiều, Khương Mạt Lỵ nói thêm một câu: "Chúng ta đã rất lâu không được
thả lỏng, cũng không gặp những người bạn khác."
Hoắc Giai Oái cười to: "Đúng vậy, nếu như ở lâu thêm mấy ngày thì càng thêm náo nhiệt."
* * *
Ngày hôm sau, khi giáo viên vừa tuyên bố nghỉ lễ, Khương Mạt Lỵ và Hoắc
Giai Oái thẳng tiến đến sân bay. Khí hậu ở nước Anh vẫn luôn không có
chuyển biến tốt, mấy ngày nay vẫn luôn mưa dầm khiến tâm trạng cũng
không tự chủ mà sa sút theo, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại
đất nước yêu dấu của mình.
Ở Cảng Thành nhà họ Hoắc cũng có công ty con, trước kia có mấy hạng mục lớn đều ở bên này, năm đó một phần là để thuận tiện cho công việc, một phần khác là muốn đầu tư, cho nên cũng mua mấy chỗ bất động sản, trong đó có một biệt thự có diện tích không nhỏ ở giữa sườn núi, trong biệt
thự có hoa viên nhỏ, cũng có bể bơi. Hàng năm, mỗi khi người nhà họ
Hoắc đến Cảng Thành đều sẽ ở lại chỗ này.
Khương Mạt Lỵ theo Hoắc Giai Oái vào biệt thự, một bên tham quan một bên cảm thán, nhà họ Hoắc đúng là tài đại khí thô. Hầu như mỗi thành phố
phát triển đều có bất động sản.
Tất nhiên nơi này vẫn không thể so với biệt thự bên Cảnh Thành.
"Mạt Lỵ, tớ đã nói người giúp việc thu dọn phòng rồi, cậu sẽ ở bên cạnh
phòng tớ nhé." Hoắc Giai Oái vừa cho Khương Mạt Lỵ một ly trà, vừa nói:
"Đúng rồi, anh cả tớ cũng đến bên này công tác, cũng không ở cùng tầng
với chúng ta. Anh cả biết hôm nay chúng ta tới đây nên có nói nếu được
thì tối hôm nay anh ấy sẽ mang chúng ta ra ngoài ăn bữa tối, cậu thấy
sao?"
Hoắc Lâm Chu cũng ở Cảng Thành? Chuyện này cũng không ngoài ý muốn,
hiện tại anh ta cũng đã vào làm việc ở Hoắc thị, mà nhà họ Hoắc cũng có sinh ý ở Cảng Thành, cho nên chuyện anh ta đến đây công tác cũng rất
bình thường.
Quan hệ giữa Khương Mạt Lỵ và Hoắc Giai Oái vẫn luôn rất tốt, trước kia, khi còn học cấp hai, cấp ba còn thường xuyên qua nhà cô ấy chơi, tất
nhiên cũng đã từng gặp Hoắc Lâm Chu.
Nhưng mà Hoắc Lâm Chu lại lớn hơn cô ba tuổi, lúc cô học cấp hai thì anh ta đã ra nước ngoài học, khi cô học trung học thì anh ta còn ở nước
ngoài học đại học, Đến khi cô học đại học thì anh ta cũng đã tốt nghiệp
và đi làm.
Coi như có chạm mặt thì cũng đơn giản là chào hỏi một chút rồi thôi, chứ chưa từng trò chuyện lần nào.
Trong ấn tượng của Khương Mạt Lỵ, Hoắc Lâm Chu là người lịch sự có lễ,
khiến người khác cảm thấy là một người có khí chất nhẹ nhàng quân tử.
Trên thực tế, tính cách và cách đối nhân xử thế của anh ta đều rất ôn
hòa, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười, đối với bạn bè của em gái
cũng rất tốt.
Mặc dù so về tướng mạo hay khí chất thì bà Hoắc hiện tại không bằng bà
Hoắc đã mất, nhưng gene của nhà họ Hoắc lại rất tốt, dù rằng Hoắc Lâm
Chu không đẹp trai bằng Hoắc Tự Hàn nhưng trong giới nhà giàu thì giá
trị nhan sắc của anh ta cũng thuộc top đầu.
"Như vậy sẽ không quấy rầy đến công việc của anh cả cậu chứ?" Khương Mạt Lỵ biết nếu như Hoắc Lâm Chu ở Cảng Thành, về tình về lý, chắc chắn sẽ
mời em gái và bạn em gái cùng ăn một bữa cơm.
Hoắc Giai Oái cười: "Bây giờ anh cả cũng không phải là rất bận, chỉ là
giúp ba tớ tới xem tình hình của công ty thôi, thời gian ăn một bữa cơm
vẫn phải có. Nếu còn ở Cảng Thành, chúng ta đã tới đây mà lại không cùng nhau ăn một bữa cơm, ba tớ biết được chắc chắn sẽ mắng anh ấy không có
lễ phép."
Dù sao Khương Mạt Lỵ cũng là khách.
"Vậy thì quyết định thế đi, không cần khách khí với anh ấy, người ta
cũng không giống như chúng ta, hiện tại đều đã tự kiếm tiền rồi." Hoắc
Giai Oái dừng một chút lại nói: "Tớ thấy cậu ở trên máy bay cũng không
nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn còn sớm, để tớ bảo người giúp việc dẫn cậu về phòng, cậu hãy đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon đi."
"Ừm.. Được."
Có lẽ mỗi ngày tiếp theo đều có tụ hội, cô cũng không thể làm nền cho
người khác. Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, xinh đẹp xuất hiện trên các buổi tụ hội, tốt nhất còn có thể hấp dẫn một vài người, lễ Giáng Sinh đã gần đến rồi.
Phải dùng kem dưỡng thể và mặt nạ mua trong hệ thống!
Quan trọng nhất chính là, dưỡng chất làm ngực lớn kia cũng phải dùng.
Cô tin dưới sự cố gắng như vậy chỉ trong một thời gian nữa thôi cô sẽ vượt qua Chúc Tư Ninh.
==========
Hoắc Tự Hàn vừa đến Cảnh Thành đã nhận được điện thoại của dì, hỏi anh có thời gian hay không, cùng đi uống trà chiều.
Mặc dù tình cảm của Hoắc Tự Hàn và dì cũng không quá tốt nhưng mà đây là
một trong số ít người thân trên thế giới này của anh, chần chờ một lát
liền đồng ý.
Chỉ là không nghĩ đến chính mình lại bị người dì này lừa, khi anh xuất
hiện tại phòng ăn đã nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ trẻ tuổi,
nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh, ngay lập tức anh đã biết đang xảy ra chuyện gì.
"Tự Hàn, đến đây, ngồi đi. Dì đã gọi vài món con thích." Người dì rất nhiệt tình, lôi kéo Hoắc Tự Hàn ngồi xuống.
Cho dù biết đây là có chuyện gì nhưng Hoắc Tự Hàn cũng không thể không
cho dì anh chút mặt mũi. Trong lòng anh tính toán một chút, lấy quan hệ
giữa anh và người dì này thì anh chỉ có thể ở đây mười phút, sau đó sẽ
rời đi.
Vào lúc Hoắc Tự Hàn ngồi xuống, tâm trạng của Chúc Tư Ninh cũng lập tức bay lên.
Từ lúc còn rất nhỏ cô ta đã thích Hoắc Tự Hàn. Sau này vì theo mẹ ra
nước ngoài sinh sống nên rất nhanh quên đi đoạn tình cảm này, nào biết
được mấy tháng trước trong lúc vô tình lại gặp dì của Hoắc Tự Hàn. Loại
cơ hội này nếu như không giữ chặt thì cô ta sẽ hối hận cả đời.
Sau khi nói chuyện một lát, người dì vỗ trán, đứng dậy cười nói: "Ông
chủ chỗ này là bạn của dì, vừa rồi còn nói có việc tìm dì, Tự Hàn, cháu
và Tư Ninh cứ tiếp tục trò chuyện đi nhé, dì sẽ trở lại ngay thôi."
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hoắc Tự Hàn, lập tức bỏ đi.
Còn năm phút nữa..
Hoắc Tự Hàn không nói chuyện.
Chúc Tư Ninh rót cho Hoắc Tự Hàn một chén trà sau, nhàn nhạt cười một tiếng, nói:
"Gần đây tôi mới biết được, bà Hoắc và mẹ tôi đã từng là bạn bè, chẳng
trách, khi xem ảnh chụp trong nhà lại nhìn thấy một tấm hình rất quen
mắt, bây giờ mới biết, anh và dì ấy rất giống nhau."
Cô ta vẫn gọi mẹ của Hoắc Tự Hàn là bà Hoắc.
Trên thực tế, mãi cho đến khi chết, mẹ của Hoắc Tự Hàn vẫn là bà Hoắc, nhưng mà sau khi bà chết nhiều năm thì bây
giờ khi người khác nói đến bà Hoắc mọi người đều nghĩ đến bà Hoắc hiện
tại, vợ sau của ông Hoắc.
Thật ra dáng dấp của Hoắc Tự Hàn cũng không phải là rất giống bà Hoắc đã chết kia, anh càng giống ông nội hơn.
Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Chúc Tư Ninh muốn mượn đề tài
để nói chuyện của mình, thông qua bà Hoắc đã chết để rút ngắn quan hệ
với Hoắc Tự Hàn.
Chỉ là cô ta đã đánh sai chủ ý, Hoắc Tự Hàn vừa ra đời không lâu thì mẹ đã
chết cho nên cũng không tình cảm sâu đậm gì, nếu như không phải nhìn
thấy ảnh chụp thì ngay cả hình dạng mẹ ruột thế nào cũng không biết. Vả
lại, anh cũng không thích người khác nói về mẹ mình, nhất là loại người
mở mắt nói lời bịa đặt này, có ý đồ lôi kéo làm quen, anh lại càng ghét.
Những người này thật tự cho là đúng.
Hoắc Tự Hàn cũng không thèm che giấu cảm xúc không thích và sự phiền chán
của mình, anh đứng dậy rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói thêm một
câu nào với Chúc Tư Ninh.
Để lại một mình Chúc Tư Ninh trố mắt nhìn theo.. Có phải cô ta đã đi nhầm bước rồi không?
Hoắc Tự Hàn còn chưa về đến nhà, điện thoại đã vang lên, nhìn thấy là người dì kia, anh trực tiếp cúp máy.
Với tính khí của anh, ngay cả ba ruột cũng không cho chút mặt mũi nào, nhưng lại cố gắng ngồi trong phòng ăn đó
chịu đựng mười phút thì đã cho người dì này mặt mũi rồi.
Hoắc tiên sinh mà biết không chừng còn sẽ ghen ghét đó.
Một lúc sau, Úc Phàm cũng gọi điện thoại tới.
Từ nhỏ quan hệ của Hoắc Tự Hàn và Úc Phàm
đã rất tốt, chủ yếu là lúc trước nhà họ Úc từng nhận sự giúp đỡ của nhà
họ Thẩm, sau này cho dù nhà họ Thẩm ở Cảnh Thành đã dần dần mờ nhạt
trong đám người, nhưng trên dưới nhà họ Úc vẫn luôn chiếu cố Hoắc Tự
Hàn.
Úc Phàm nói: "Dì cậu gọi điện thoại cho tớ hỏi vì sao cậu không nhận điện thoại, có phải giận dì ấy hay không. Tớ
nghe ra hình như là bà ấy muốn giới thiệu bạn gái cậu à? Ài, cậu cũng
đừng trách bà ấy, người lớn tuổi như bà chính là rất nóng lòng muốn giới thiệu đối tượng cho những người độc thân."
Hoắc Tự Hàn chỉ "Ừ" một tiếng.
Úc Phàm lại thử thăm dò: "Thật ra thì tớ
có một cách, không phải cậu còn thích Mạt Lỵ sao, vừa vặn cậu có thể lợi dụng chuyện đi xem mắt này khiến cô ấy ghen nha! Nếu như cô ấy ghen thì cậu hãy giải thích một chút, nếu làm tốt thì hai ngươi sẽ hợp lại ngay, thế là chuyện này đã thành công."
Hoắc Tự Hàn: "Không."
Anh biết rất rõ, ghen có bao nhiêu khó chịu, vì sao còn muốn cô phải nếm
thử cảm giác này chứ? Huống chi, anh cũng không hề muốn nói thêm một câu nào với người phụ nữ vừa rồi. Rất phiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT