Nhà nào cũng có chuyện khó xử, đừng nhìn Khương Mạt Lỵ và Hoắc Giai Oái
sống không buồn không lo, đó cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tinh anh cho nên trong vòng này không
có người đần và ngu xuẩn. Cũng trong năm nay, bỗng nhiên Hoắc Giai Oái
có cảm giác nguy cơ, trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, dù
sao ông chủ của Hoắc thị là ba cô, cô lại là con gái duy nhất của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn đều được hưởng thụ những thứ tốt nhất. Trong mắt
người ngoài, tình cảm của ba và mẹ cô vô cùng tốt, anh cả cũng rất tốt
với cô, cho nên cô đang cầm kịch bản của người chiến thắng.
Có lẽ là vào một ngày nào đó tự dưng đầu óc cô bỗng dưng thông suốt, cô
không nhịn được nghĩ, khi ba cô về hưu thì ai sẽ là người tiếp nhận vị
trí của ông ấy?
Bản thân Hoắc Giai Oái cũng không cần lo lắng cho tương lai sau này, dù
sao cô là con cháu của nhà họ Hoắc, sau này khi phân chia tài sản thì sẽ được nhận bất động sản và cổ phần, từng đó đã đủ cho cô thoải mái sống
hết đời. Đồng thời với điều kiện của cô và địa vị của nhà họ Hoắc ở Cảnh Thành, cô tuyệt đối có thể gả cho một người môn đăng hộ đối. Chưa kết
hôn thì là thiên kim đại tiểu thư, sau khi kết hôn cũng là con dâu hào
môn.
Nếu như cô thỏa mãn thì cuộc sống như vậy đã đủ khiến cô hài lòng.
Thử nhìn lại toàn bộ người trong vòng tròn này xem, có ai là người thật
sự biết thỏa mãn để thấy hạnh phúc? Ngay cả người không tâm nhãn như Mạt Lỵ, chỉ sợ cũng không hài lòng với tình trạng lúc này?
Hoắc Giai Oái hy vọng sau này người thừa kế Hoắc thị là anh cả của cô,
anh em cùng ba cùng mẹ thì sau này cô sẽ tìm được một đối tượng tốt hơn, sau này con của cô cũng sẽ có tiền đồ rộng mở.
Người nào ở Cảnh Thành mà không biết cô và anh hai không phải anh em
cùng một mẹ, mặc dù quan hệ giữa cô và anh hai cũng không xấu, nhưng
cũng không hề tốt, so với người lạ thì không tốt hơn bao nhiêu, sau này khi ba già rồi, nếu cô có chuyện gì thì anh hai sẽ ra mặt giúp cô sao?
Cô sẽ hưởng thụ loại đãi ngộ có vinh cùng vinh sao? Rất khó.
Điều khiến Hoắc Giai Oái càng tức giận chính là, khi cô nói những lo
nghĩ của mình cho mẹ nghe để bà ấy có thể giúp đỡ anh cả tranh giành
quyền lực, nhưng mẹ cô lại nói, hai anh em cô không quan trọng bằng ba
cô.
Mẹ cô nói: "Con để mẹ giúp anh con đi tranh giành gia sản? Giai Oái, con nên hiểu chuyện chút đi, bây giờ công việc của ba con đã rất bận, ngủ
cũng không ngon cho nên chúng ta không cần gây nội chiến, như thế sẽ gây áp lực và phiền phức rất lớn cho ba con. Về phần công ty thì anh trai
con cũng đã đi làm, mẹ tin tưởng ba con, mặc kệ ông ấy quyết định như
thế nào cũng có lý do cả, chúng ta chỉ cần nghe ông ấy an bài là được."
Nghe xem, đây là lời mà một người mẹ sẽ nói sao?
Hoắc Giai Oái đã nản lòng thoái chí, khi còn bé, lúc bị bệnh cô rất muốn có mẹ ở bên chăm sóc, nhưng khi vừa nghe nói ba cô đi công tác ở nước
ngoài bị cảm, bà ấy một chút cũng không hề xoắn xuýt, lập tức bỏ cô đi
tìm ba.
Nói tóm lại, đối với mẹ cô thì con cái không bằng chồng.
Cô không thể hiểu được, rõ ràng mẹ cô đã hơn bốn mươi tuổi, làm sao còn
ngây thơ như vậy, những thứ nắm trong tay mới chân thực chứ, bây giờ
khi bà ấy ra ngoài, mọi người nịnh bợ cũng chỉ vì chồng bà là Hoắc Giang Hoài thôi, sau này, khi ba cô đã về hưu, nếu như anh hai thượng vị,
đúng là bọn họ sẽ không thiếu tiền, nhưng sẽ không thể nào tốt như bây
giờ.
Rốt cuộc thì trong lòng mẹ hai anh em cô nặng bao nhiêu cân lượng chứ?
Nhưng mà cho dù cô có nhiều điều không hài lòng với mẹ thì cô cũng không muốn biểu hiện ra bên ngoài. Cô chỉ có thể tự mình đi tranh.
Hoắc Giai Oái ngủ lại nhà của Khương Mạt Lỵ, trường học hai người một
trước một sau cho nghỉ giáng sinh, cũng không khác nhau lắm, chỉ khoảng
một tháng. Nếu trong đầu đã có ý nghĩ to gan rồi thì cô sẽ bắt đầu hành
động, Hoắc Giai Oái cùng Khương Mạt Lỵ nằm trên giường đắp mặt nạ, làm
bộ lơ đãng hỏi: "Mạt Lỵ, muốn cùng tớ đi Cảng Thành chơi mấy ngày không? Dù sao cũng không có việc gì làm."
Khương Mạt Lỵ hoàn toàn động tâm, gần đây cô cũng không tham gia buổi tụ hội nào, bởi vì thời tiết ở Anh không tốt, cô cũng có rất nhiều chuyện
phải xử lý, hoàn toàn không có thời gian thư giãn.
Chỉ do dự một lát cô lập tức sảng khoái đồng ý: "Được nha, nhưng mà cậu phải chờ tớ hai ngày nữa."
Quan hệ giữa Khương Mạt Lỵ và Hoắc Giai Oái vẫn rất tốt, cho dù cùng
nhau nằm trên một chiếc giường đắp mặt nạ tâm sự cũng sẽ không thấy xấu hổ.
Mặc dù Hoắc Giai Oái có chút lòng riêng, nhưng nói chuyện một lát cũng
không tự chủ mà đi nói chuyện bát quái với Khương Mạt Lỵ: "Cậu còn nhớ
Chúc Tư Ninh không?"
"Chúc Tư Ninh?" Khương Mạt Lỵ nhớ lại một chút: "Có phải người đã sang nước ngoài sống với mẹ lúc học sơ trung không?"
Hoắc Giai Oái nhếch môi cười một tiếng: "Đúng vậy, mẹ cô ta cũng thật
là lợi hại, rõ ràng sau khi chồng chết bà ấy đã kế thừa một số tiền lớn, nhưng bà ấy lại lấy đi nuôi đàn ông đến không còn một đồng. Cậu đoán
xem gần đây Chúc Tư Ninh đang đánh chủ ý vào người nào? Cô ta thế mà lại muốn trở thành chị dâu hai của tớ, đúng là cười chết người!"
Chị dâu hai? Vậy là có quan hệ với Hoắc Tự Hàn sao?
Khương Mạt Lỵ lập tức giữ vững tinh thần, mặc dù cô hơi khó chịu với
chuyện bát quái này, nhưng vẫn giả bộ rất bình tĩnh hỏi: "Hả? Cô ta và
anh hai cậu ở cùng một chỗ?"
"Làm sao có thể!"
Hoắc Giai Oái có chút kích động: "Nhà họ Chúc đều không còn gì, hiện tại muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, nhà họ Hoắc của
tớ cũng không phải nơi giúp đỡ người nghèo muốn trèo cao như vậy, loại
người này làm sao có thể gả đến nhà tớ được chứ?"
Tình cảm của Hoắc Giai Oái với anh hai vô cùng phức tạp. Sợ cũng có sợ,
không thân cũng có không thân, cũng không hy vọng anh hai sẽ kế thừa
công ty, nhưng trong lòng cô, anh hai là một đóa hoa lạnh lùng, cho nên
chỉ có thể nhìn từ xa, còn loại người như Chúc Tư Ninh này, tiền không
có, nhà cửa sa sút còn giả thành người giàu có, nếu như ở cùng một chỗ
với anh hai cô, cô cũng muốn thay anh hai bênh vực kẻ yếu!
"Ài, cậu đừng kích động như vậy. Cậu vừa nói cô ta muốn trở thành chị dâu hai của cậu là có chuyện gì xảy ra?"
Thật ra tình huống của Chúc Tư Ninh cũng không tệ như Hoắc Giai Oái nói.
Dù sao thuyền nát cũng còn ba cân sắt, chỉ là trong giới nhà giàu cho dù có mười cân sắt cũng sẽ chênh lệch rất lớn. Giống như nhà họ Hoắc này
càng không thể nào chú ý Chúc Tư Ninh.
"Chúc Tư Ninh cũng là người rất tâm cơ, cô ta biết bên nhà mẹ anh hai tớ không còn họ hàng thân thích gì, chỉ còn một người dì thế là cô ta dựa
vào con đường này."
Hoắc Giai Oái càng nghĩ càng tức giận: "Lời này tớ chỉ nói với cậu, dì
của anh hai tớ đúng là người không hiểu chuyện, thế mà thật sự bị Chúc
Tư Ninh lợi dụng, chạy đến nhà tớ giới thiệu cho anh hai tớ. Cậu nói xem rốt cuộc thì bà ấy nghĩ gì vậy, với điều kiện như Chúc Tư Ninh thì làm
sao có thể xứng với anh hai tớ chứ! Nếu chuyện này mà thành sự thật thì
anh hai tớ sẽ trở thành một trò cười, cậu nhìn thanh danh của mẹ Chúc Tư Ninh đi, đã thối thành như vậy rồi!"
Nhìn ra được Hoắc Giai Oái không chỉ không cười trên nỗi đau của người
khác mà còn vô cùng tức giận. Quan hệ giữa hai anh em nhà này cũng không hề xấu như người ngoài nói, ít ra thì ở bên ngoài họ cũng không có mâu
thuẫn gì.
Khương Mạt Lỵ nghĩ nghĩ, hỏi: "Kết quả thì sao, anh hai cậu có đồng ý không?"
Hoắc Giai Oái sững sờ, lắc đầu: "Tớ không biết."
Làm sao cô biết được, cô và anh hai cũng không có thân như vậy, ngay cả ba cô cũng không rõ thì làm sao cô biết được.
Trong lòng Khương Mạt Lỵ điên cuồng mắng to: Không biết kết quả ra sao
mà cậu còn bà tám làm gì! Nói một nửa giữ một nửa như vậy là sao? Ngay
cả cái kết quả cũng không có, đúng là không đầu không đuôi mà! Ngay cả
đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bà tám mà cậu cũng không biết à!
Cho dù trong lòng đang điên cuồng la lối, hận đến mức không thể nắm lấy
bả vai của Hoắc Giai Oái bắt cô ấy gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh để
hỏi thăm kết quả nhưng ngoài mặt Khương Mạt Lỵ vẫn rất bình tĩnh, giống
như chỉ đơn thuần là một người ngoài cuộc đang nghe chuyện bà tám, cười
nói:
"Nếu Chúc Tư Ninh và anh hai cậu thật sự có thể tu thành chín quả, vậy thì xem ra giữa bọn họ cũng có duyên phận. Giai Oái, cậu cũng không cần quá kích động, cậu ngẫm lại xem, nếu như anh hai cậu coi trọng cô ta
thì chắc chắn là do cô ta là người vô cùng ưu tú đến mức có thể khiến
người khác xem nhẹ gia thế của mình, đúng không?"
Đúng cái rắm!
Nếu Hoắc Tự Hàn thật sự bị Chúc Tư Ninh lôi kéo thì Khương Mạt Lỵ cô
cũng sẽ không thừa nhận anh là bạn trai cũ của cô, như vậy đã hoàn toàn kéo đẳng cấp của cô tuột dốc! Cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện
được cô liếc nhìn, dù chỉ là một ánh mắt!
Hoắc Giai Oái vẫn cảm thấy giống như ăn phải một con ruồi, vô cùng buồn
nôn nói: "Bây giờ chỉ hy vọng anh hai tớ không coi trọng cô ta, dù sao
thì chuyện của anh ấy ngay cả ba tớ cũng không quản được. Nếu anh ấy
thật sự coi trọng Chúc Tư Ninh thì tớ cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi chịu
đựng buồn nôn gọi cô ta một tiếng chị dâu thôi". Bỗng nhiên Hoắc Giai
Oái nắm lấy tay Khương Mạt Lỵ nói: "Mạt Lỵ, a a a, chỉ vừa nghĩ đến cảnh đó tớ đã thấy không thể chấp nhận!"
Mặc dù Hoắc Giai Oái không hi vọng anh hai sẽ kế thừa Hoắc thị, nhưng
khi nghĩ đến anh ấy lại có một cuộc hôn nhân bực mình như vậy thì cô lại không thoải mái chút nào. Tóm lại, chính là tâm trạng vô cùng mâu
thuẫn.
Thật ra so với Hoắc Giai Oái, Khương Mạt Lỵ còn khó chịu hơn.
Bạn trai cũ thế mà đã có chuyển biến mới, còn cô ngay cả một lốp xe dự
phòng đều không có, thật sự muốn vì chính mình mà thắp một ngọn nến.
Chờ sau khi Hoắc Giai Oái ngủ, Khương Mạt Lỵ lại tự mình phá vỡ quy định phải đi ngủ trước mười một giờ, len lén rời giường đến phòng vệ sinh,
ngồi trên bồn cầu, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào weibo.
Cô tìm một lúc lâu mới thông qua weibo của một người bạn bè tìm ra một
người bạn khác sau đó lại tốn hơn hai mươi phút mới tìm được weibo của
Chúc Tư Ninh.
Đối với chuyện này, người con gái nào cũng có kiên nhẫn cùng sức quan
sát vô cùng nhạy cảm, vượt mức bình thường. Chỉ cần cô muốn thì ngay cả
weibo bạn trai cũ của Chúc Tư Ninh cô cũng có thể tìm được.
Weibo gần đây nhất là: [[Mỗi người đều nên cố gắng vì một cơ hội duy
nhất cho hạnh phúc của chính mình. Với tôi mà nói, có thể cùng H gặp
nhau như vậy đã rất thỏa mãn rồi."] ]
Khương Mạt Lỵ nhìn thấy cái chữ H kia, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận.
Cô lập tức xem tất cả tin trên weibo của Chúc Tư Ninh. Tốt lắm, cô thuận tiện nhìn danh sách đám fan và cả người chú ý một chút, Chúc Tư Ninh
chú ý weibo Hoắc Tự Hàn nhưng mà Hoắc Tự Hàn không có chú ý lại.
Nhưng mà đây cũng không phải là tin tức lớn gì, cái weibo này của Hoắc
Tự Hàn là do cô đăng kí giúp anh, có lẽ ngay cả tài khoản và mật mã anh
đều đã quên.
Chúc Tư Ninh cũng không trắng như cô, cho dù có dùng phần mềm chỉnh ảnh
nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được làn da của cô ta cũng không quá trắng.
Chúc Tư Ninh cũng không xinh đẹp như cô, vừa nhìn đã biết Chúc Tư Ninh đã từng đi sửa môi!
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ tràn đầy tự tin, một lần nữa vui vẻ trở lại thì cô nhìn thấy ảnh chụp Chúc Tư Ninh mặc một bộ bikini.
Ôi trời!
Vòng một của Chúc Tư Ninh lớn hơn cô quá nhiều!
Về điểm này, cô thua! Thật tức chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT