Cuộc rượu tổ chức ầm ĩ đến sau nửa đêm thì mới kết thúc. Trong lúc này Hứa Liêm và Âu Văn Phú còn đang kịch liệt thảo luận về sự ảnh hưởng sâu sắc của giáo sư Thương và giáo sư Vũ, đối với vấn đề triển khai văn hóa khu vực. Nói ngắn gọn chính là, cực kỳ ầm ĩ. Vũ Thiên lúc này vẻ mặt vẫn trấn định tự nhiên, không hề đổi sắc, chỉ có điều là, tay của anh gắt gao lôi kéo góc áo của Mục Vũ Phi, dường như là sợ mình sẽ bị đi lạc vậy!

"Anh uống nhiều quá rồi phải không?" Mục Vũ Phi hỏi có chút không xác định lắm.

Vũ Thiên lắc đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào Mục Vũ Phi, một bộ dáng đầy vẻ đáng thương. Mục Vũ Phi đã sáng tỏ, nhất định là Vũ Thiên đã uống quá nhiều rồi! Cô cáo từ với mọi người, đáng tiếc là không có người nào phản ứng lại đối với hai vợ chồng cô. Ngay cả Lục tử cũng đã tham dự vào cuộc tranh luận với Hứa Liêm và Âu Văn Phú, miệng đang la hét về giáo sư Phan, người thầy yêu thích của mình. Viên Kỳ Chí và Doãn Tiểu Nhu cũng một bộ dạng dại ra do uống nhiều quá, lại càng mắt điếc tai ngơ đối với mọi âm thanh ở xung quanh mình.

Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật, lôi kéo Vũ Thiên đi ra khỏi cửa, gọi một chiếc xe taxi.

Cho tới bây giờ, Mục Vũ Phi vẫn chưa từng thấy người nào uống quá nhiều rượu như vậy rồi, mà vẫn còn không ầm ĩ, không làm khó. Vũ Thiên đúng là một ngoại lệ rồi. Anh thật nghe lời, cứ nắm lấy góc áo của Mục Vũ Phi, cùng cô đi đến phòng ngủ.

"Nằm xuống." Mục Vũ Phi kéo chăn ra, Vũ Thiên liền ngoan ngoãn cởi giày, đá rơi xuống đất rồi nằm xuống.

Mục Vũ Phi xù lông rồi. Cô lôi kéo Vũ Thiên rồi bắt đầu cởi áo cho anh. Cái người này rõ thật là, lại cứ mặc nguyên quần áo như vậy mà đi ngủ kia chứ! Thế nhưng khi Mục Vũ Phi vừa cởi bỏ được hai cái nút áo của Vũ Thiên, thì tay liền phát run, phải ngừng lại. Trên người Vũ Thiên không có một chút dư thừa hay sẹo lồi, bộ ngực cường tráng phảng phất như là tản ra thứ ánh sáng chói lọi, hấp dẫn người ta phạm tội vậy. Lúc này rõ ràng tay của Mục Vũ Phi đã phản ứng nhanh hơn so đầu óc phụ nữ của mình, dường như không chút suy nghĩ, liền đưa tay ra để vuốt ve.

Mục Vũ Phi một tay bịt mũi, một tay vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt nóng rực của Vũ Thiên. Từ đầu ngón tay của cô truyền lại luồng nhiệt lượng gần như đốt cháy đầu óc của cô đến như sắp sửa trống rỗng rồi. Thẳng đến cho đến khi Vũ Thiên ghé vào cô vành tai của cô nói vẻ bất mãn: "Em đúng là một sắc nữ!"

Thần trí của Mục Vũ Phi nhất thời liền quay trở về với đầu óc của cô. Mục Vũ Phi đẩy mạnh Vũ Thiên ra, sau đó vội vàng vọt vào trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt. Khi cô vừa chìa tay thì mới phát hiện ra, mình vậy mà lại đã bị chảy máu mũi rồi ! Thật không thể tưởng tượng được! Mục Vũ Phi chống tay lên tường, đừng có mà chơi cái kiểu quyến rũ người như vậy chứ !

Vũ Thiên đi theo Mục Vũ Phi đi đến nhà vệ sinh, trong ánh mắt anh tràn đầy sự uất ức.

"Phi Phi em mất hứng sao?" Vũ Thiên hỏi, vẻ đầy ngoan ngoãn .



Mục Vũ Phi khoát tay. Cô cầm lấy chiếc khăn lông lau máu mũi đi. Từ đầu đến cuối liền không thèm để ý đến Vũ Thiên chút nào. Chờ đến lúc cô quay đầu lại thì mới phát hiện ra, Vũ Thiên thế nhưng lại đang cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo ra.

Mục Vũ Phi bị này cảnh xuân chói lóa này làm cho thiếu chút nữa thì bị mù mắt. Cô vội che ánh mắt của mình lại, lớn tiếng ngăn Vũ Thiên lại, "Anh, anh, anh, anh... Anh muốn làm gì vậy? !"

Vũ Thiên nghiêng đầu, đưa tay ra cầm lấy tay của Mục Vũ Phi ấp vào tại vòm ngực của chính mình. Nghĩ nghĩ một lát, anh lại dùng bộ ngực của mình bao lại toàn bộ người của Mục Vũ Phi.

"Phi Phi đừng nóng giận nhé, anh cho em sắc anh đấy! Em có thể hôn anh, nhưng mà không được cắn anh nhé!"

Sấm sét cuồn cuộn... trước mắt Mục Vũ Phi biến thành màu đen một hồi... Này này này này, thế này là có chuyện gì vậy? ! Chẳng lẽ Vũ đại thần, Vũ thiếu gia khi uống vài, đa phần lại dễ thương như vậy hay sao hả? ? ?

"YAA.A.A.., Phi Phi, em lại bị chảy máu mũi rồi !"

"Đừng quan tâm đến em... Anh cứ để cho em SHI đi..."

"Không được đâu! Phi Phi là bà xã của anh, em mà chết đi thì ai sẽ sinh cho anh cục cưng đây?"

Xem bộ dáng của anh cực kỳ chân thành, Mục Vũ Phi không nén nhịn được liền kêu nhỏ lên một tiêng. Trong ánh mắt của anh chỉ có một thoáng lệ ướt rưng rưng.

Mặt của Mục Vũ Phi đầy hắc tuyến rồi. Loại hàng này uống nhiều như vậy mà sao tự nhiên cũng khó trị như thế! Đây không phải là kiểu nhân cách phân liệt ở trong truyền thuyết đấy chứ? Bất quá, mọi người đều đang say rượu, những lời nói phun ra đều là những lời thật lòng. Ngược lại, Mục Vũ Phi lại có một chút lời nói muốn hỏi anh. Bởi vì khi ở ngoài cửa Doãn Tiểu Nhu đã nói với cô, cô ta là mối tình đầu của anh. Điều này thật sự đã làm cho Mục Vũ Phi cô thấy canh cánh trong lòng.

"Vũ Thiên à, em hỏi anh này, có phải là ngày xưa anh đã từng thích Doãn Tiểu Nhu hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play