Doãn Tiểu Nhu vẫn luôn luôn không nói được một lời nào. Chỉ có điều là,
xem bầu không khí hòa hợp này, nụ cười trên mặt cô ta nhìn lại còn khó
coi hơn so với khóc. Viên Kỳ Chí nhìn bộ dạng khổ sở của Doãn Tiểu Nhu,
trong lòng cũng quặn đau từng đợt. Tuy rằng anh luôn luôn kêu bất bình
vì cô, nhưng khi anh đã tiếp xúc với Mục Vũ Phi cùng với tính tình của
cô, thì về sau anh không thể không thừa nhận rằng, người phụ nữ này đúng là mẫu người mà họ chưa từng gặp bao giờ, chỉ có thể nói là một sự
ngoài ý muốn trong cuộc sống. Viên Kỳ Chí thấy Vũ Thiên hiếm khi có nụ
cười tươi như vậy, trong lòng cảm thấy khổ sở. Một người là người phụ nữ mà mình có ý định, một người là người anh em đã có được hạnh phúc của
mình, thật sự là rất khó có thể lựa chọn. Viên Kỳ Chí hiểu được, Vũ
Thiên thật sự đã yêu rồi. Nếu như mình vẫn còn kiên trì đứng ở một bên
của Doãn Tiểu Nhu, đi làm cái hành động chia rẽ đối với hai người bọn
họ, sợ là anh lại thật sự phải mất đi người anh em này rồi.
"Tiểu Nhu à, “mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu."
(*) Lúc này anh cũng chỉ có thể nói ra những lời an ủi này với Doãn Tiểu Nhu mà thôi. Doãn Tiểu Nhu siết chặt mấy ngón tay lại, trong nháy mắt
liền đã cào xước ra mấy đường vết máu. Doãn Tiểu Nhu cố gắng cười vui,
lắc lắc đầu.
(*) Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu: Câu nói của người xưa có nghĩa rằng, khi điều gì đó đã được
sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra. Hay nói gọn lại là
“Mọi sự đến và đi đều là duyên phận, không cần phải cưỡng cầu”.
Tương tự như câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất
tương phùng” (Có duyên nghìn dặm cũng sẽ gặp được nhau. Vô duyên dù ở
ngay trước mặt cũng không nhìn thấy) vẫn thường dùng ở Việt Nam.
Viên Kỳ Chí nhìn thấy dường như Doãn Tiểu Nhu vẫn còn không thể bỏ xuống
được, đành chỉ có thể thở dài vẻ đầy bất đắc dĩ. Trong lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng không rõ vì sao Doãn Tiểu Nhu lại chỉ nhìn
thấy Vũ Thiên, mà lại không thể nhìn thấy anh đối xử tốt với cô như vây? Thật buồn cười, vậy mà bản thân anh lại vẫn còn cam tâm tình nguyện như thế.
Tiệc rượu đã đi quá nửa, Âu Văn Phú chỉnh chỉnh lại
sắc mặt hướng về phía Mục Vũ Phi kính rượu, nói: "Phi Phi, chuyện của
nhà họ Lý hãy coi như kết thúc được không? Việc này là do tôi không chú ý tới, em là người đại nhân đại lượng, cũng đừng nên hạ thủ đối với nhà
họ Lý bọn họ nữa."
Mục Vũ Phi nghiêng mặt, nói cười ríu rít
hỏi: "Anh Âu à, tại sao anh lại muốn bảo vệ nhà họ Lý như vậy? Đây chính là một kẻ trắng trợn chẳng chút kiêng nể gì, cứ muốn đến làm cấp dưới
của chồng em, sau đó làm tiểu tam (người thứ ba) đó!"
"Em
vẫn là đừng nên nở nụ cười như vậy có được không? Em mà cười lên, nhìn
em giống hệt chồng của em đó!" Âu Văn Phú sợ run cả người, nói tiếp, "Ai dà, tuổi trẻ nên có chút điên cuồng ấy mà. Em không biết đâu, người con gái thứ hai của nhà họ Lý từ hồi nhỏ đã theo chân anh, thời điểm đi
theo anh vẫn còn là một cô gái trong trắng. Lần này cô ấy đã chọc giận
em, nên đã đến nhờ vả anh đến làm thuyết khách giúp cho bọn họ. Anh nhớ
đến tình bạn cũ, cũng không tiện không nhận lời."
Lục tử
nhất thời nghe tới đây liền thấy hứng thú, liền ghé qua một bên, liền
hỏi: "Phi Phi, không phải là em đã đánh cô nhóc kia rồi đấy chứ? Hồi
nhỏ, thời điểm tụi anh tranh đoạt vợ của em, ngày ấy chính em cũng đã
đánh tụi anh không ít mà!"
"Đứng ở bên đó mà hóng mát mẻ
đi!" Mục Vũ Phi trừng mắt nhìn Lục tử, "Đánh người như vậy, chuyện không đáng tin, chuyện đó là do tôi làm sao?"
"Ối mẹ kiếp! Vừa mới rồi, thời điểm em đánh tôi như vậy, cũng không hề thấy em hạ thủ lưu tình đó!" Lục tử xù lông rồi.
"Tôi không đánh phụ nữ, anh chính là phụ nữ sao? Anh muốn nói là về sau này
tôi đừng bao giờ đánh anh nữa đúng không?" Mục Vũ Phi nói chính là khinh bỉ Lục tử.
Biểu cảm của Lục tử trở nên tái xanh tái xám,
giống như là bị ăn phải côn trùng vậy, nếu nói đáp lại một câu là: "Tôi
là phụ nữ, về sau xin đừng đánh tôi nữa", câu nói này Lục tử anh thật sự không thể nói ra lời được. Nói mình là đàn ông sao? Đó không phải là sẽ bị coi thường, giống như nói cho Mục Vũ Phi biết: "Vẫn là đánh tôi đi,
cứ đánh tôi đi" ? Mẹ kiếp, thật sự là quá vô lương rồi!
Mục
Vũ Phi không để ý tới Lục tử nữa, lập tức nhìn sang Âu Văn Phú nói:
"Muốn tôi không động đến nhà họ Lý kia nữa, cũng có thể! Anh Âu này,
việc này anh cũng đã thu được từ nhà họ Lý không ít ưu việt, đúng
không?" Nói xong Mục Vũ Phi sờ sờ lỗ tai nói: "Ai dà, gần đây em phát
hiện ra, viên đá kim cương đang đeo ở trên tai em đây thực sự không đủ
lớn rồi, đeo nó lên không đủ lấp lánh, không đủ sự thanh cao! Thế này
khi đi ra cửa thế nào cũng sẽ bị người ta chê cười rồi! Mọi người đều sẽ nói em chỉ biết lo công việc trong nhà mà thôi, kỳ thực a. . . Ai dà. . ."
Vũ Thiên lập tức phối hợp, liền thâm tình nhìn Mục Vũ
Phi, nói đầy vẻ áy náy: "Đều do chồng của em không đủ năng lực mà thôi!
Thời gian trước nghe nói ở nước Pháp có bán đấu giá mấy viên kim cương
màu hồng phấn hiếm có… Chỉ là do chồng của em đang bị viêm màng túi, nên đã để cho phu nhân phải chịu uất ức rồi!"
Âu Văn Phú che
miệng cắt ngang lời nói của hai vợ chồng bọn họ, "Cầu xin hai người nói
chuyện cho dễ nghe một chút được hay không? Đừng có kẻ xướng người hoạ
làm người ta nghe phát ghê tởm, biết không? Để tôi mua, tôi mua, có được hay không? ! Hai vợ chồng các người đúng là một đôi Vampire (ma cà
rồng) hút máu người mà!"
Mục Vũ Phi nhất thời cười cười đến run rẩy hết cả người.
Lục tử và Hứa Liêm đều thở dài. Có câu nói “không phải là người một nhà
không nên đứng ở gần sát cửa nhà. Hai người này đều vô lương tâm giống
nhau, có thù tất báo! Hơn nữa thời điểm làm thịt người, mặc kệ có quen
hay không, cũng đều muốn ra tay độc ác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT