Trong nháy mắt, gương mặt của Doãn Tiểu Nhu liền trắng bạch ra. Tay cô
ta đang cầm ly rượu cũng liền nhẹ nhàng run rẩy. Viên Kỳ Chí vội đẩy Hứa Liêm một cái, để cho anh ta đừng có nói cái kiểu nói mát như thế nữa.
Lúc này Vũ Thiên cũng đặc biệt chú ý tới hành động giữa hai người bọn họ với nhau. Bởi vì, bàn tay cô vợ nhỏ của anh đang để ở thắt lưng của
anh, lúc này đang tiếp tục nhéo mạnh mẽ hơn, càng lúc càng dữ hơn rồi.
Vũ Thiên dịu dàng lôi kéo Mục Vũ Phi ngồi xuống nói: "Có đôi khi, nhìn
thấy một người, liền không tự chủ được mà muốn yêu thương. Các cậu? Ai. . ."
Mấy người đàn ông kia liền xù lông, đây chính là sự
khinh bỉ trắng trợn mà! Tình cảm xưa cũ, nên cho rằng mọi người ở đấy
chỉ đã từng nhìn thấy lợn chạy, chứ chưa bao giờ ăn thịt lợn đúng
không?! Vì thế, một cuộc lên án công khai rất lớn liền oanh oanh liệt
liệt lập tức bắt đầu rồi.
Vũ Thiên chỉ cần liếc mắt một cái, vẻ đầy khinh bỉ đảo qua từng người một, mọi người liền ủ rũ hết một
lượt rồi. Đều là người quen biết vốn hiểu rõ nhau, bọn họ vẫn thật sự
không dám tuyên bố là mình đã từng ăn thịt lợn.
Mục Vũ Phi
rất hài lòng với biểu hiện này của Vũ Thiên. Cô cười ha ha, kéo cánh tay Vũ Thiên qua, dụi dụi vào bộ ngực của anh. Mọi người cảm khái, cái loại lưu manh vạn năm này, vậy mà đã trở nên người lương thiện rồi sao?
Sắc mặt của Doãn Tiểu Nhu lúc sáng lúc tối. Khi thì bi thương, khi thì phẫn nộ. Cô ta thực hối hận lúc trước đã cố tình đi ra nước ngoài. Nếu như
khi đó cô ta không hành động theo cảm tính, thì hiện tại người đứng ở
bên cạnh Vũ Thiên lúc này, chẳng phải chính là bản thân cô ta hay sao?
Doãn Tiểu Nhu đơn phương đã hạ xuống một kết luận. Cô ta cho là, do thời điểm bản thân mình không ở đây, cho nên Vũ Thiên mới bị quyến rũ như
vậy. Doãn Tiểu Nhu nhìn về phía Mục Vũ Phi, đương nhiên ánh mắt cũng bắt đầu trở nên oán hận.
"Ha ha, không nghĩ tới anh vẫn giống
như ngày xưa, vẫn còn thích uống loại rượu đỏ có hương vị nhàn nhạt
này!" Doãn Tiểu Nhu nói xong, nụ cười trên mặt liền trở nên dịu dàng
hơn. Cô ta giơ cái ly rượu lên: " Xin mời hai vợ chồng anh một ly, chúc
hai người trăm năm hòa hợp hạnh phúc."
Ôi dào! Cô chính là
đang ước gì hai chúng tôi nhanh chóng ly hôn thì có! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mục Vũ Phi vẫn tươi cười như cũ cầm ly rượu lên.
Thế nhưng không đợi bản thân Mục Vũ Phi đụng tới ly rượu, thì lập tức
liền đã bị Vũ Thiên đoạt luôn đi rồi. Chỉ thấy Vũ Thiên uống một hơi cạn sạch, nói: "Phi Phi vừa mới uống rất nhiều, tôi sợ cô ấy lại uống nhiều quá, chút nữa dạ dày sẽ bị khó chịu. Chén rượu này để tôi uống thay cho cô ấy."
Doãn Tiểu Nhu thân hình lắc lư, thiếu chút thì ngã
sấp xuống. Điều này làm cho tình cảnh xấu hổ nhất thời nổi lên. Mục Vũ
Phi nghĩ rằng, tôi đây còn chưa có ra tay đâu đó! Thế nào mà cô lại đã
giống như bị đánh đến mức thành ra như vậy rồi chứ? Tự mình ra tay độ
mạnh yếu khẳng định không cần chút tiểu xảo này, cô nhóc này trong lòng
thừa nhận năng lực quá kém đi! Bất quá, xem Doãn Tiểu Nhu như vậy cũng
thật sự cảm thấy đáng thương. Bản thân ông xã Vũ Thiên cũng đã cho thấy
lập trường rồi, tâm địa của Mục Vũ Phi vốn cũng mềm dịu, cho nên cô cũng thấy không cần thiết phải tiếp tục truy cứu nữa.
Dưới chiêu bài muốn đi ra ngoài cho thoáng gió, Mục Vũ Phi liền lủi ra khỏi hiện
trường cực kỳ nhanh. Mục Vũ Phi chân trước vừa rời đi, Doãn Tiểu Nhu cắn cắn môi liền nói, muốn đi xem Mục Vũ Phi có làm sao không, nên cũng
theo đi ra ngoài.
"Cậu cần gì phải như vậy chứ, đều là bạn
bè với nhau cả, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy!" Âu Văn Phú thở dài. Mọi người đã từng sống cùng nhau, từng cùng nhau vượt qua những
năm thanh xuân trẻ trung thật xán lạn, thế nào vài năm không gặp nhau,
liền đã trở người xa lạ rồi sao.
Nhưng mà Viên Kỳ Chí lại có chút tức giận, bất bình. Anh ta chỉ vào Vũ Thiên nói: "Cậu biết rõ rành rành Doãn Tiểu Nhu có chút tâm tư đối với cậu như vậy! Cho dù là cậu
không thích, thì cũng không cần thiết phải làm cái chuyện vứt bỏ mặt mũi của Doãn Tiểu Nhu như vậy! Lại nói, Doãn Tiểu Nhu có chỗ nào không
thích hợp kia chứ? !"
Vũ Thiên lạnh lùng nhìn sang Viên Kỳ
Chí. Trong ánh mắt của anh chỉ thấy sự lạnh lẽo, không mang theo một
chút tình cảm nào. Hứa Liêm vừa thấy tình thế không đúng, lập tức quát
lớn: "Kỳ Chí, cậu đã uống quá nhiều rồi đó? Đây là chuyện riêng của gia
đình người ta, cậu quan tâm quá mức như vậy để làm gì? ! Anh Thiên thích người nào thì chính là thích người đó! Cậu lại còn có ý nghĩ muốn làm
chủ cho anh ấy nữa hay sao? !"
Viên Kỳ Chí rốt cuộc là đã
uống nhiều quá, miệng không đắn đo liền mắng nói: "Tôi nói sai chuyện gì rồi hả? Tiểu Nhu so ra có nơi nào kém Mục Vũ Phi đâu chứ? Gia thế sao?
Hóa ra Vũ thiếu nhà ta cũng là loại người thích nhìn vào gia thế như
vậy! Huống chi Doãn Tiểu Nhu lại còn khổ sở chờ đợi cậu nhiều năm như
vậy! Nếu như không phải là cậu, thì cô ấy cũng sẽ không đi ra nước
ngoài. . ."
Những lời nói còn lại Viên Kỳ Chí rốt còn chưa
kịp nói ra, cũng đã bị một quyền của Vũ Thiên đánh bay đi. Vũ Thiên nhìn Viên Kỳ Chí, trong ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, nói: "Tôi đây đã tha thứ mà mấy người đã làm vào bốn năm trước, chuyện mọi người
đã liên thủ với nhau để lừa tôi kia. Nhưng mà, cậu lại nói vu khống cho
bà xã của tôi như vậy, đừng trách tôi đây đã phải làm ra cái chuyện chưa từng muốn làm với huynh đệ như vậy!"
Lời nói này vô cùng ác độc. Mọi người bị chấn động, ngay đến cả chuyện cần phải khuyên can ra
làm sao, cũng đều đã quên mất. Viên Kỳ Chí há hốc miệng. Quả thực anh ta không thể tin được, Vũ Thiên vậy mà lại xuất thủ với anh em chỉ vì
người phụ nữ kia! Còn nghĩ muốn lôi cái chuyện Doãn Tiểu Nhu đi ra nước
ngoài học du học để mà mắng mỏ. Đột nhiên, lại nghe thấy từ ngoài cửa
vang lên tiếng kêu thê thảm của Doãn Tiểu Nhu.
Hứa Liêm đổ
mồ hôi lạnh rồi. Không phải chứ, trong phòng Vũ Thiên đánh Viên Kỳ Chí,
ngoài phòng Mục Vũ Phi liền đánh Doãn Tiểu Nhu sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT