Cánh rừng này vốn rộng lớn như thế, thực sự bất cứ loại chim nào cũng có, nhưng cô ta lại vẫn cố tình muốn vượt qua mặt Mục Vũ Phi cô như vậy. Kỳ thực Mục Vũ Phi cũng hiểu rất rõ ràng, tựa như lúc trước Bạch Hiểu Hiểu đã nói, đàn ông mà rất đẹp trai thì chính là đám mây trôi. Mềm xốp đó, thế nhưng mà lại không thể nào cầm nắm được, bởi vì bạn sẽ phát hiện ra, khắp nơi đều là phụ nữ đều đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông của bạn. Đặc biệt trong lúc này, chỉ vì xem JQ mà Mục Vũ Phi cô đã phải chịu uất ức, đứng tránh né ở phía sau rèm cửa sổ thế này. Lại còn phải nhìn xem người phụ nữ khác õng ẹo làm dáng đối với người đàn ông của mình như vậy! Mà rõ ràng, cô đây mới là chính chủ kia đấy! Buồn bực, cực kỳ buồn bực! Tục ngữ nói đúng, không bùng nổ trong sự trầm mặc, thì sẽ tử vong ở trong sự trầm mặc. Mục Vũ Phi hung hăng túm lấy chiếc túi của mình, rút ra điện thoại điện thoại di động, bấm dãy số đã thuộc lòng.

Vũ Thiên nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì có chút kinh ngạc. Anh bắt máy, thế nhưng tiếp sau đó bên đối phương lại không nói chuyện, chỉ là hơi hơi vẳng đến có tiếng nghiến răng một chút. Vũ Thiên đột nhiên cười cười, trái lại nói vẻ rất tự nhiên: "Ừ, được rồi! Anh sẽ lập tức tới đón em ngay! Hôm nay gió lớn, em có mặc nhiều một chút hay không vậy?"

Gác điện thoại, Vũ Thiên nhàn nhạt nói với người phụ nữ kia: "Thật có lỗi, tôi phải đi đón Phi Phi rồi, chính cô tự đi lên đi nhé!"

Người phụ nữ kia cắn cắn hàm răng bạc. Cô ta biết, bây giờ không phải là thời điểm để bản thân mình buồn bực, chỉ có thể làm bộ như lý giải, miệng cố gắng nở nụ cười, sau đó tự mình đi lên lầu.

Thấy cô ta đã đi xa, Vũ Thiên hơi cong lên khóe môi, đi đến gần ban công. Trong nháy mắt, Mục Vũ Phi liền nhảy bật ra, vươn hai tay ra, tay trái tay phải cùng một lúc ôm lấy mặt Vũ Thiên lật giở xem cả hai bên luôn.

"Giả bộ! Anh vậy mà lại giả bộ như vậy! Em chỉ vừa mới có một khắc không để ý đến anh một chút, anh liền bắt đầu đi khắp nơi để trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!"

Vũ Thiên bất đắc dĩ ôm lấy hông của Mục Vũ Phi, cứ mặc kệ để cho cô phát ra cáu giận. Ngay cả gương mắt anh tuấn của mình cũng đều bị Mục Vũ Phi vặn vẹo đến thay đổi hình dạng, anh cũng không có chút phản kháng. Mãi cho đến khi Mục Vũ Phi giày vò anh đến mệt mỏi rồi, anh mới cau mày hỏi lại: "Em đã uống rất nhiều rượu, đúng không?"



Mục Vũ Phi không để ý đến Vũ Thiên. Giờ phút này cô cực kỳ giống như một cô bé con đang phải chịu uất ức, gấp gáp cần một đối tượng để cho cô trút hết giận dữ. Vũ Thiên nhìn thấy mặt mày của Mục Vũ Phi đang nhăn nhíu lại với nhau không chút hiền hậu, anh liền nở nụ cười. Không ngờ cô vợ nhỏ của anh, hóa ra lại còn là một bình dấm chua như vậy.

Xoa xoa mái tóc của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên trầm tư một chút rồi nói: "Nếu như em mất hứng, vậy thì chúng ta trở về nhà mình đi."

Mục Vũ Phi lườm anh một cái, kéo lại cái cổ của anh, tiếp đó không khách khí liền ấn môi, đặt một nụ hôn của mình lên đó. Tiếp sau đó, liền khí thế hào hùng lôi kéo anh đi về hướng thang máy. Miệng vẫn còn nói không ngừng: "Trở về nhà sao? Tại sao em lại phải đi về nhà? Đây là cuộc chiến tranh của phụ nữ, anh không hiểu đâu!"

Cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, người phụ nữ kia nhất định là muốn nói cái chuyện gì đó, trò chuyện hồi lâu mà vẫn không thấy đi lên thang lầu gì cả. Ở đây có thang máy không đi, lại cứ muốn đi thang lầu như vậy! Chẳng lẽ là cô ta nghĩ, khi mệt rã rời rồi, thì sẽ để cho ông xã nhà cô cõng hay sao? Nghĩ vậy, hàm răng của Mục Vũ Phi cũng bắt đầu nghiến chặt lại, nghiến đến phát đau!

Nghe xong Vũ Thiên giới thiệu, Mục Vũ Phi mới biết được, thì ra người đàn bà kia tên là Doãn Tiểu Nhu, còn có mấy người là Hứa Liêm, Viên Kỳ Chí, Âu Văn Phú. Bọn họ đã từng là một nhóm bạn học cùng với nhau từ hồi sơ trung (bậc trung học cơ sở) thậm chí còn học lên đến tận cao trung (bậc phổng thông trung học). Chỉ có điều là, đến khi học học đại học thì liền bị chia tách ra. Vốn dĩ mọi người đã hẹn nhau, sẽ cùng nhau đi du học, thế nhưng mà Vũ Thiên lại kiên trì ở lại thành phố A. Doãn Tiểu Nhu đành một mình bước lên con đường ra nước ngoài để du học. Những người còn lại cũng chia cách, cho tới bây giờ mọi người mới tụ tập lại cùng với nhau. Cuộc tụ hội lần này là có một tầng ý tứ khác, cũng là để cho Doãn Tiểu Nhu tẩy trần đón gió.

Mục Vũ Phi nhìn ba người đàn ông còn lại bên người đều có bạn gái, chỉ có Doãn Tiểu Nhu và Vũ Thiên là vẫn chỉ có một mình, không khỏi cười lạnh! Bọn họ thật sự là tính toán rất hay… Vũ Thiên nhìn thấy trên gương mặt của Mục Vũ Phi mang một vẻ mặt dối trá, tươi cười, đột nhiên anh cảm thấy hứng chí lên rồi, liền nhéo nhéo lên mặt Mục Vũ Phi, xem lúc cô phản ứng thì sẽ như thế nào! Mục Vũ Phi ngầm nhéo Vũ Thiên, ý muốn bảo anh đừng có làm bừa. Một màn này khi vào đến trong mắt mọi người, lại trở thành hai người đang liếc mắt đưa tình rồi. Hứa Liêm tấm tắc, nói vẻ lấy làm kỳ lạ: "Thật sự là ngạc nhiên đó! Chưa từng bao giờ nhìn thấy anh Thiên có sự để bụng đối với người khác như vậy đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play