Bảo vệ cửa lạnh nhạt cúi mình chào, chỉ nhàn nhạt nói: "Vũ thiếu đã nói, không cho phép Văn tiểu thư đi vào trong nhà. Đây là một quy định đã
sớm được định ra từ trước rồi, cho nên tôi hi vọng Văn tiểu thư hãy tự
trọng, đừng làm cho thuộc hạ phải khó xử."
Văn Điềm hung
hăng tát cho người bảo vệ cửa một cái, phẫn nộ thấp giọng quát: "Mày
không cần ở nơi này mà đắc ý! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tao trở
thành nữ chủ nhân của nơi này! Mày ở đó mà xem tao có lột da của mày ra
hay không!". Truyện Khác
Bảo vệ cửa nhẹ nhàng lau vết sưng đỏ nơi gò má, cười quỷ dị, nói: " Nhà họ
Vũ của chúng tôi chỉ có một vị thiếu phu nhân, đây là người mà mọi người đều biết."
A, đúng là nhân tài mà! Mục Vũ Phi quả thực cũng thể nén nhịn được nữa, hết sức ủng hộ cho người bảo vệ cửa kia rồi !
Mục Vũ Phi vuốt ve, sửa sang lại làn váy, đẩy cửa lớn ra, lập tức đi đến trước mặt Văn Điềm.
Văn Điềm nhìn thấy Mục Vũ Phi xuất hiện thì kinh ngạc đến mức, miệng cũng không khép lại được nữa. Cô ta vẫn
cho là Mục Vũ Phi đã tách ra với Vũ Thiên rồi. Ít nhất thì suốt mấy năm
nay tất cả mọi người đều cho là như vậy! Thế nhưng mà, bây giờ lại đang
có chuyện gì xảy ra vậy? Mục Vũ Phi thế nào đột nhiên lại trở lại nhà
như vậy chứ ?
Không đợi Văn Điềm kịp suy nghĩ cẩn thận, Mục
Vũ Phi liền tát Văn Điềm một cái tát, khiến cho cô ta liền ngã nhào
xuống dưới đất. Mục Vũ Phi lắc lắc tay, cười híp mắt nói: "Đánh chó thì
cũng phải ngó mặt chủ chứ! Ta không biết cô có phải sẽ trở thành thiếu
phu nhân Nhà họ Vũ hay không, nhưng mà ta có ở đây một ngày, thì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội này!"
Văn Điềm bụm má, đỏ
mắt vì tủi thân, vành mắt sưng đỏ. Văn Điềm luôn luôn yêu Vũ Thiên sâu
sắc. Cho dù Vũ Thiên đối với cô ta có hờ hững, nhưng mà cô ta vẫn luôn
luôn tin tưởng vững chắc rằng, sẽ có một ngày Vũ Thiên có thể có tình
cảm yêu thích với cô ta. Nhưng mà điều Văn Điềm không nghĩ tới chính là, Mục Vũ Phi vậy mà đã trở lại rồi! Lại còn công khai tiến vào biệt thự
của Vũ Thiên như vậy? Mục Vũ Phi kia đã bỏ đi nhiều năm như vậy rồi,
không chút quan tâm đối với Vũ Thiên và hai đứa con của mình như vậy,
hiện tại thế nào mà cô ta lại còn có mặt mũi trở về kia chứ?
"Mày là một chủ nhân ti tiện! Mày đã làm hại Vũ Thiên thống khổ như thế, thế mà mày vẫn không biết xấu hổ mà trở về đây nữa sao? !" Văn Điềm ra sức
khàn giọng gào thét.
Mục Vũ Phi khoanh hai tay lại, dựa
người vào ở trên khung cửa, nói rất nhàn nhã: "Chuyện của vợ chồng nhà
tôi, còn chưa tới phiên cô bình phẩm từ đầu đến chân. Cô cần phải hiểu
cho rõ ràng thân phận của chính cô mới được! Năm đó cô chỉ là một con
chó của Thất Muội trong nhà họ Vũ, hiện tại cũng thế. Thật xin lỗi, bây
giờ tôi không còn có sự thiện lương như năm xưa nữa rồi, cho nên người
nhà họ Văn các người sẽ trả giá thật nhiều vì hành động vô lý hôm nay!"
Hai Bảo Bối bị tiếng động lớn âm thanh huyên náo đánh thức, dụi dụi ánh
mắt, từ trong phòng đi ra, chỉ dựa vào trực giác liền nhào tới trong
lòng Mục Vũ Phi. Bối Bối híp mắt nhìn kỹ lại một hồi, mới nhìn rõ cái
người đang ngã ngồi ở dưới đất kia là ai. Cậu bé cau mày nói: "Ba ba đã
từng nói rồi, cô không thể tới nơi này được. Cô đến đây làm gì? Khiến
cho cả người trong nhà của chúng tôi cảm thấy thực ngột ngạt?"
Đột nhiên xảy ra tình cảnh này, Văn Điềm bị một cặp mẹ con Mục Vũ Phi đả
kích đến không sao thở nổi, che ngực liền ho một trận thật dài. Văn Điềm chỉ tay vào hai đứa nhỏ miệng nói "mày" suốt một hồi lâu, vậy mà tiếp
sau từ " mày" kia ra, thì không thể nói tiếp được câu dưới nữa. Mục Vũ
Phi vẫy vẫy tay ý bảo với người bảo vệ cửa đuổi Văn Điềm đi, lại còn hảo tâm nói: "Khi trở bề nhà hãy nói cho người nhà của cô biết, tôi đã trở
về rồi! Những người không cho tôi sắc mặt tốt như vậy, hết thảy cũng
đừng trách tôi đây hạ thủ không lưu tình nhé! Mục Vũ Phi không để ý đến
Văn Điềm đang tru lên, trở lại phòng khách cho gọi toàn bộ người hầu đến tập trung ở trước mặt. Nơi này vốn phải là trống vắng, chỉ có khi Vũ
Thiên và bọn nhỏ ở nhà, thì chú Nam Mộc mới có thể để cho người hầu đến
quét dọn. Bình thường đều là ông mang theo tâm phúc của mình để đến dọn
dẹp đơn giản. Cho nên, sở dĩ Văn Điềm biết được Vũ Thiên ở nhà, tất
nhiên là do những người này đã lộ ra, nếu không, cô ta sẽ không biết
rằng Vũ Thiên đã rời nhà đi vào sáng sớm.
Mục Vũ Phi quét
mắt nhìn bọn họ thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Ta rất không thích
những người không nghe lời, nhất là dưới tình hình Vũ Thiên đã có mệnh
lệnh như vậy. Các người còn dám ăn cây táo, rào cây sung như vậy. Ta
không biết ai trong số các người làm như vậy, mà ta cũng không muốn điều tra chuyện này. Nhưng mà từ hôm nay trở đi, tất cả các người đều bị
đuổi việc hết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT