Đợi đến thời điểm Vũ Thiên đi đến cửa phòng ngủ, Mục Vũ Phi mới miễn cưỡng hỏi: "Anh cảm thấy là em nên
nhảy từ lầu hai xuống tốt hơn? Hay là bây giờ mang theo bọn nhỏ đêm nay
đi ra đường, ăn ngủ nơi đầu đường trong gió lạnh tốt hơn đây?"
Vũ Thiên đột nhiên quay trở lại, nhìn Mục Vũ Phi đến mức cái trán đều nổi
lên gân xanh dữ dội. Người phụ nữ này dám uy hiếp anh sao? Quả nhiên là ỷ vào việc anh yêu thích cô cho nên liền lấy cái chết để uy hiếp anh hay
sao? !
Mục Vũ Phi xê dịch vào đến giữa giường, vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường ngủ, ngoắc ngón tay đối với anh. Vũ Thiên giống như
một bức tượng điêu khắc đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi, cũng
không thèm chuyển động đến một chút. Mục Vũ Phi thở dài, nói vẻ đầy ưu
thương: "Vậy thì em vẫn là mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài ăn ngủ đầu
đường thôi. Haiz, không biết trời lạnh như thế này, ba mẹ con em không
biết có thể chịu đựng được hay không đây. . ."
Vũ
Thiên đen mặt đi đến bên giường, đưa lưng về phía cô nằm xuống. Mục Vũ
Phi nhìn thấy bộ dáng quật cường của Vũ Thiên không nhịn được mà lặng lẽ hé nở nụ cười. Cô tắt ngọn đèn đầu giường đi, tiến tới gần Vũ Thiên, từ phía sau lưng ôm lấy hông của anh, thở dài nói vẻ đầy thỏa mãn: "Ở bên
cạnh anh vẫn là thấy an tâm nhất."
Cơ bắp trên người Vũ
Thiên đều căng thẳng lên. Anh cảm giác được Mục Vũ Phi đang kề mặt ở tại cần cổ của anh, hơi thở nhè nhẹ phất qua làn da cổ, khiến cho trái tim
của anh không hiểu sao trở nên bình tĩnh một trận. Anh âm thầm tự nói
với mình, cứ để cho bản thân mình phóng túng một lần đi, chẳng sợ chỉ có một lần, cũng là rất tốt rồi.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Khi Mục Vũ Phi tỉnh lại, thì sớm đã không thấy bóng dáng của Vũ Thiên đâu
nữa. Cô đã sớm liệu đến sẽ có loại kết quả này, cho nên cũng không có
chút kinh ngạc nào. Mục Vũ Phi đứng dậy đi đến bên cạnh tủ quần áo, tùy
tay chọn lấy một bộ quần áo. Cô chỉ biết Vũ Thiên vẫn luôn luôn giữ gìn
quần áo của cô trước kia. Bất quá điều làm cho cô kinh ngạc chính là,
bên trong còn có một số những bộ quần áo mới chưa từng cắt nhãn mác. Mục Vũ Phi nở nụ cười tươi tắn ấm áp, nhìn lướt mỗi một bộ quần áo một lần, lại phát hiện ra, mỗi một bộ quần áo đều thật thích hợp với thân hình
của cô.
Khi cô lúc xuống lầu, Nam Mộc đang chỉ huy người hầu dọn dẹp phòng ở. Khi ông nhìn thấy Mục Vũ Phi thì kinh ngạc không thôi. Đợi đến lúc Mục Vũ Phi đi đến bên cạnh người mình, thì ông mới kịp phản ứng, nắm lấy tay của Mục Vũ Phi kích động đến nói không ra lời.
"Chú Nam Mộc." Mục Vũ Phi toét miệng cười, vô cùng thân thiết liền kéo cánh tay của ông.
Nam Mộc nghe thấy một tiếng "chú" này, nước mắt không khỏi tuôn ra đầy mặt. Cả đời này ông không có con cái, đi theo Vũ Thiên từ lúc còn nhỏ vẫn
luôn luôn ở bên cạnh Vũ Thiên, luôn luôn coi Vũ Thiên giống như là đứa
con của mình, mà tận tâm tận lực chăm sóc. Sau khi Mục Vũ Phi được gả
cho Vũ Thiên, thấy đôi vợ chồng trẻ này sống hòa thuận mĩ mãn, trong
lòng ông cảm thấy vui mừng không sao kể xiết. Thế nhưng mà vận mệnh lại
giống như đùa giỡn đối với bọn họ. Mục Vũ Phi bị hãm hại, Vũ Thiên buồn
bực không vui, thật không dễ dàng mới lại được ở cùng một chỗ với nhau.
Thế nhưng mà luôn có một số người không quen nhìn thấy hạnh phúc của hai vợ chồng bọn họ, lại càng không ngừng lại có kẻ gian thiết kế âm mưu
hãm hại. Anh xem hai cái hài tử phân phân hợp hợp nhận hết khổ sở trong
lòng cũng là tất cả khó chịu, rõ ràng đều là thiện lương như vậy tốt đẹp nhân, lại luôn bị vận mệnh đùa bỡn.
Bất quá bây giờ, cuối cùng Mục Vũ Phi cũng đã trở lại. Tâm nguyện lớn nhất
của Nam Mộc chính là hi vọng mọi người trong nhà bọn họ đều có thể trôi
qua thật mỹ mãn hạnh phúc Rốt cuộc thì khi Nam Mộc ông đã chờ được đến
giờ phút này khi vẫn còn sống.
Nhưng không đợi đến cảm xúc
mừng tủi của Mục Vũ Phi và Nam Mộc khi gặp lại nhau, thì từ ngoài cửa
liền truyền tới tiếng nói ồn ào.
Văn Điềm bị bảo vệ cửa ngăn cản lại ở ngoài cửa. Cô ta vốn nhận được tin tức nói Vũ Thiên ở nhà,
cho nên mới nghĩ đến thăm. Thế nhưng mà đi đến đây cô ta căn bản lại
không thể vào được đến cửa lớn của biệt thự. Cô ta vừa xấu hổ, vừa chỉ
vào cửa chóp mũi của người bảo vệ cửa mà mắng to: "Mày bất quá chỉ là
một con chó, dựa vào cái gì mà dám ngăn cản tao, không cho tao đi vào
trong nhà chứ?"
Bảo vệ cửa lạnh nhạt cúi mình chào, chỉ nhàn nhạt nói: "Vũ thiếu đã nói, không cho phép Văn tiểu thư đi vào trong
nhà. Đây là một quy định đã sớm được định ra từ trước rồi, cho nên tôi
hi vọng Văn tiểu thư hãy tự trọng, đừng làm cho thuộc hạ phải khó xử."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT