Cha Khang lạnh mặt nhìn lại Khang Từ, cuối cùng chỉ nói ra một câu nói: "Nếu như con cố ý như thế, như vậy ba chỉ có thể cách rời mối quan hệ giữa cha và con gái để bảo toàn nhà họ Khang của chúng ta. Cho dù con có phải là đứa con gái mà ba yêu quý nhất hay không, ba cũng đều không cho phép người trong nhà họ Khang vì con mà phải chịu liên lụy!"

Khang Từ nghe thấy cha của mình nói như vậy, không nhịn được xiết chặt nắm tay lại. Người ngoài đều xem cô là đại tiểu thư của nhà họ Khang, tỏ vẻ phong quang vô hạn. Nhưng mà, nhà họ Khang chỉ có cô là người con gái duy nhất, không thể có khả năng này được! Khang Từ cũng không thể kế thừa sản nghiệp của gia đình được. Cha của cô ta, từ sau khi mẹ cô ta từng có vô số tình nhân, đặc biệt có mấy người đều sinh ra con trai. Tất cả bọn họ hiện tại người nào cũng như hổ rình mồi, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của người thừa kế này! Dĩ vãng Khang Từ luôn tự coi mình như con cháu ruột thịt và bắt nạt những người đó rất nhiều. Nhưng mà chỉ có cô ta biết, nếu bọn họ tương lai đứng lên quản lý gia đình rồi, thì về sau bản thân cô ta sẽ có nhiều khó khăn. Trừ phi Khang Từ có thể tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc và thật mạnh mẽ. Bằng không về sau nhất định cô ta sẽ bị đem ra làm quân cờ cho việc kết giao hòa hiếu! Khang Từ nghĩ đến đây lại không khỏi cắn răng rồi. Nếu như không có sự xuất hiện của Mục Vũ Phi, như vậy cô tất nhiên sẽ được ở cùng với Vũ Thiên. Đến lúc đó Khang Từ cô sẽ danh chính ngôn thuận chính là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ. Thử hỏi có người nào còn dám phê bình kín đáo gì đó đối với cô ta nữa đây? !

Cho nên, Khang Từ muốn Mục Vũ Phi thân bại danh liệt, không được chết tử tế mới hả.

★☆★☆★☆

Mục Vũ Phi kiên trì nói với bác sĩ yêu cầu gây tê cục bộ mà không phải gây mê toàn thân. Trái tim của cô vốn đã chết lặng rồi, nhưng mà nghe thấy Hứa Phàm nói thân thể của Khang Từ không có gì trở ngại, chỉ là bị một chút phong hàn, sau đó liền nổi cơn thịnh nộ tức giận ngập trời!

Thời điểm tiến hành giải phẫu, Mục Vũ Phi có thể cảm giác được bác sĩ vạch lưỡi dao xuống làn da của mình, từ trong bụng cô móc ra một phần thân thể của mình. Mục Vũ Phi đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh. Tuy nhiên cô vẫn cắn răng không chịu kêu ra tiếng. Cô phải nhớ mãi loại cảm giác đau đớn này! Chỉ có đau đớn như vậy, cô mới có dũng khí để sống sót, mới có động lực để trả thù!

Sau đó, cuộc phẫu thuật cực kỳ thành công, hơn nữa nghị lực ý chí của Mục Vũ Phi rất kiên định. Cho nên sau phẫu thuật, hiện tượng xuất huyết của cô rất nhanh đã bị dừng lại. Nhưng mà Mục Vũ Phi lại khăng khăng không chịu ngủ, chỉ ngước gương mặt nhợt nhạt nhìn lên trần nhà.

Hứa Phàm lúc trước nói Khang Từ chỉ là bị chút phong hàn bất quá là muốn cho Mục Vũ Phi có động lực để mà sống sót. Nhưng khi nhìn thấy Mục Vũ Phi cứ rối rắm như thế, mà không cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi thật tốt, thì anh ta lại thấy hối hận, lại thấy đau lòng.

"Phi Phi, em hãy chịu khó nghỉ ngơi một chút đ! Nếu như em còn tiếp tục như vậy nữa thì sức khỏe của em sẽ suy sụp mất thôi." Hứa Phàm đau khổ nói cầu khẩn.



Mục Vũ Phi nghiêng đầu, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn Hứa Phàm nói: "Thừa dịp tôi vẫn còn chưa hận anh, tốt nhất là anh hãy biến mất ở trước mắt tôi đi."

Ý của Mục Vũ Phi đã rất rõ ràng rồi. Nếu như Hứa Phàm không làm khó cô, để xảy ra việc này, thì Mục Vũ Phi cô làm sao có thể bị rơi vào trong tay Khang Từ như vậy chứ? Con của cô sẽ không bị mất đi! Còn cô cũng sẽ không bị mất đi quyền lợi tiếp tục được làm mẹ như thế? Nhưng mà Mục Vũ Phi lại thương hại Hứa Phàm, cho nên không muốn hận anh ta, chỉ hy vọng anh ta có thể kịp thời rời đi khỏi trước mắt mình.

Hứa Phàm vốn nghĩ muốn tức giận, nhưng mà nghĩ lại, nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện tại của Mục Vũ Phi, Hứa Phàm lại nhẫn nhịn được. Dù sao hiện tại thân thể của Mục Vũ Phi không được tốt. Nếu như cô bị kích thích quá mức, thì sẽ làm cho miệng vết thương Mục Vũ Phi khép lại càng chậm hơn.

Thấy Hứa Phàm yên lặng lui đi ra ngoài, Mục Vũ Phi ôm miệng vết thương giãy giụa để đứng dậy, đi ra mở cửa sổ phòng bệnh cô nơi cô đang nằm ở lầu hai. Thời điểm Mục Vũ Phi đang được giải phẫu, cô y tá ở bên cạnh cô liền nhìn cô một cái, sau đó đút cho cô một tờ giấy nhỏ, trong đó dặn dò cô rằng, hãy mở cửa sổ ra, đứng đợi ở đó một mình. Mục Vũ Phi nhớ kỹ, cho nên sau khi vừa thực hiện ca phẫu thuật xong, liền cắn răng không để cho bản thân mình bị mê man đi, luôn luôn kiên trì chờ Hứa Phàm rời đi.

Mục Vũ Phi đứng ở bên giường không chịu di động, không bao lâu có một bóng dáng liền thừa dịp bóng đêm mông lung liền đã tiến vào, hơn nữa còn ôm lấy Mục Vũ Phi.

"Đoan Mộc, cẩn thận một chút, tôi vừa mới phẫu thuật xong, ở trên bụng đang có một cái vết thương đó." Mục Vũ Phi nhẹ nhàng nói.

Đoan Mộc vội buông Mục Vũ Phi ra, bước nhanh đi tới bên cạnh cửa, liền bật đèn lên. Đoan Mộc nhìn thấy mặt Mục Vũ Phi tái nhợt thì có chút đau lòng, vội vã kéo cô đến ngồi ở trên giường bệnh.

"Buổi chiều nay tôi đến bệnh viện, không nghĩ tới sẽ gặp được Hứa Phàm ở đây." Đoan Mộc cười vẻ đầy giảo hoạt, dương dương đắc ý như chờ được Mục Vũ Phi khen ngợi mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play