Về sau này, khi được biết chuyện đã trải qua, Mục Vũ Phi hận không thể
khắc lên trên ót của chính mình bốn chữ to: Chết chưa hết tội! Bản thân
đùa bỡn lưu manh một hồi, đùa giỡn xong còn làm nát bét gốc rễ của Vũ
Thiên như vậy. Thật sự đúng là không có việc gì lại đi tìm việc mà làm?
Không được, cô phải kiêng rượu! Nhất định phải kiêng rượu! Uống rượu vào sẽ làm hỏng hết việc mà thôi!
Nhìn thấy mặt mày của Vũ Thiên tối đen, Mục Vũ Phi ngầm thở dài một
tiếng. Hàng này thể lực càng ngày càng tốt rồi, cô phải nhanh chóng mua
viên can xi hàm lượng cao để uống, @MeBau*diendan@leequyddonn@ bằng
không sớm muộn gì sẽ bị chết trong tay Vũ Thiên mất! Nghĩ thì nghĩ là
như vậy, nhưng mà Mục Vũ Phi biết mình đã đắc tội với Vũ Thiên rồi. Cô
liền đi theo làm tùy tùng loại hàng kia, chịu khó hầu hạ trước sau một
chút. Rồi lại bưng trà đổ nước, còn tự mình nấu nướng một bàn thức ăn
phong phú bổ dưỡng cho ông cụ trẻ kia hưởng dụng.
Nhận thấy thái độ nhận sai của Mục Vũ Phi rất tốt, sắc mặt của Vũ Thiên thoáng có chút điều hòa dịu đi. Mục Vũ Phi vốn là người biết quan sát
người khác qua lời nói và sắc mặt; di@en*dyan(lee^qu.donnn), cũng không
phải là chỉ biết miệng nói để lấy lòng, tức thời cẳng chân run rẩy xê
dịch ghế tiến đến bên người Vũ Thiên, cẩn thận từng ly từng tí, hỏi dò
Vũ Thiên: "Bạch Hiểu Hiểu nói muốn gặp em một chút, anh để cho em đi
nhé?"
Vũ Thiên nhíu mày! Bạch Hiểu Hiểu tìm đến Mục Vũ Phi để làm gì?
Chẳng lẽ là nhà họ Mục tạo áp lực đối với nhà họ Dương, Dương phu nhân
không chỗ phát tiết bắt đầu tìm đến gây phiền toái cho Bạch Hiểu Hiểu
chăng?
Sự thật cũng từa tựa như Vũ Thiên đã nghĩ như vậy.
Nhà họ Mục tạo áp lực làm cho Dương Phàn Cương khổ không thể tả xiết.
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Dương phu nhân lại còn làm náo loạn không ngừng
không nghỉ, người ông ta đã gần như là đã hỏng mất, chỉ còn thiếu nước
né ra xa xa, không để ý tới hết thảy mọi chuyện nữa. Nhưng mà Dương phu
nhân lại tìm tới cái chết lại khiến Dương Phàn Cương không nhẫn tâm
không để ý không quan tâm được. Ông ta đành chỉ có thể còn ở lại trong
nhà tùy ý cho phu nhân phát tiết đối với mình.
Chung quy
Dương Phàn Cương cho rằng, hy sinh một đứa con của mình thì sẽ có thể
bảo toàn được nhà họ Dương, thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại bị Trương Thụy
bắt cóc đi như vậy. Nhà họ Mục liền trực tiếp tới cửa hưng sư vấn tội,
chứng cớ đều bày ra ngayở trước mắt rồi, chỉ có điều là Dương Phàn Cương lại ngờ đều là người vợ không biết tốt xấu của mình gây nên. Nhà họ Mục nói chuyện cực kỳ gay gắt. Nếu như Dương Phàn Cương không chịu cai quản người vợ của mình cho thật tốt, thì như vậy cũng đừng trách bọn họ có
thủ đoạn tàn nhẫn! Dương Phàn Cương lần đầu tiên nổi cơn giận dữ đối với phu nhân của mình. Ông ta hung hăng cho vợ mình một cái, nói cho bà ta
biết, nếu như bà ta lại còn tiếp tục không biết tốt xấu như vậy nữa, như vậy vị trí phu nhân của nhà họ Dương kia, bà ta cũng sẽ không cần phải
làm nữa!
Dương phu nhân vốn chính là con gái của một gia
đình nhỏ nghèo nàn, làm sao có thể hiểu được lợi hại như như thế nào.
Mãi cho đến khi thấy chồng mình tức giận, thì mới giật mình, hóa ra bản
thân mình vậy mà chỉ thiếu chút nữa thì đã làm chuyện ngu xuẩn dồn bản
thân vào chỗ chết! Dương phu nhân hoảng sợ cầu xin để chồng mình tha
thứ, cầu xin Dương Phàn Cương hãy bảo vệ an toàn cho mình. Sau khi được
trấn an, Dương phu nhân đã có nền nếp được một thời gian, nhưng nỗi đau
xót mất con đã khiến cho Dương phu nhân giống như bị phát điên lên rồi!
Dương Phàn Cương chưa từng bao giờ giao sản nghiệp gì cho vợ của mình,
cho nên Dương phu nhân không có thực lực để đấu chọi với Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà bà ta biết Liệt Dương cùng với Mục Vũ Phi là cá mè một lứa.
Cho dù là động đến bất cứ người nào, bà ta cũng đều không thể động đến
được, vì thế bà ta cũng chỉ có thể động đến Bạch Hiểu Hiểu!
Mục Vũ Phi đối với chuyện này ngược lại không có gì ý tưởng. Dù sao người
của nhà họ Mục ở nơi này cũng đều đã sắp xếp đâu ra đấy hết rồi. Liệt
Dương cũng không phải là người chịu ngồi không, có thể để cho Dương phu
nhân muốn làm gì thì làm hay sao ? Mục Vũ Phi nhận được tin tức, Dương
Phàn Cương đã chuẩn bị mang theo vợ của mình đi ra nước ngoài, không còn hỏi đến chuyện gia tộc nữa rồi.
Bạch Hiểu Hiểu muốn gặp Mục Vũ Phi, một mặt có thể nói là do bị uất ức, một mặt khác có thể là do
một thời gian dài không nhìn thấy nhau nên nhớ nhung nhau mà thôi. Vũ
Thiên đồng ý, bất quá anh còn có việc phải xử lý, chỉ dặn dò để cho Ảnh
tử đi cùng với Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi đi đến địa điểm đã
hẹn. Sau khi đã nở nụ cười, ngàn chọn vạn chọn, thế nào lại chọn trúng
quán lẩu mang tên của Lý Ngọc Nhiêu. Chuyện này nếu để cho Lý Ngọc Nhiêu nhìn thấy c, chắc sẽ có nhiều tích lắm đây.
Bạch Hiểu Hiểu
đợi đã lâu rồi, nhìn thấy Mục Vũ Phi đến liền cao hứng không thôi. Cô
lôi kéo cánh tay của Mục Vũ Phi ngồi xuống. Hai người phụ nữ kể cho
nhau nghe tình hình của mình suốt mấy năm gần đây, cuối cùng cả hai
người đều thổn thức không thôi.
Mục Vũ Phi nhìn thấy Bạch
Hiểu Hiểu cũng không bị tiều tụy, nhưng mà vẫn có chút không yên lòng.
Cô liền thẳng thắn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải là do mẹ chồng của
cậu đã làm cho cậu chướng mắt hay không?"
Bạch Hiểu Hiểu
xua xua tay nói: "Ấy, cũng không phải là chuyện này. Mấu chốt làm tớ
thấy phiền chết, chính là chuyện mẹ kế của tớ cùng với đứa con của bà ta đã phá hoại tài sản gia đình. Bà ta biết được tớ đang ở thành phố A,
được sống ở bên cạnh người tử tế, cho nên mới da mặt dầy đi đến đây muốn tớ giúp đỡ cho hai mẹ con bà ta. Cậu cũng biết rồi đấy, đứa con của mẹ
kế tớ lại không phải là em trai ruột thịt của tớ, hơn nữa ở thời điểm
cha tớ qua đời, hai mẹ con bà ta đã bức tớ đến cùng đường. ! Bây giờ,
đến ngay cả việc gặp mặt bà ta, tớ cũng thấy lười phải gặp bọn họ."
Mục Vũ Phi gật gật đầu, "Tớ đã hiểu rồi, cậu tới tìm tớ chính là để tố khổ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT