Mục Vũ Phi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ánh mắt quyến rũ mượt
như tơ nhìn Vũ Thiên, bàn tay lại càng không ngừng vuốt ve em trai nhỏ
của anh. Nhìn thấy gặp nó dần dần ngẩng đầu lên, Mục Vũ Phi liền cắn vào lỗ tai của Vũ Thiên nói: "Chồng à, ngoan ngoãn để cho em đây tấn công
nhé!"
Vũ Thiên ôm thân hình nhỏ nhắn trơn bóng cực nóng của
Mục Vũ Phi, mãi cho đến khi cảm giác thần trí của mình đều đã sắp bị
thiêu cháy mất rồi! Anh cắn chặt răng mắng một câu đáng chết, ôm lấy Mục Vũ Phi đi đến bên giường đè cô ở trên giường. Mục Vũ Phi oa oa kêu to
tránh thoát khỏi người Vũ Thiên, xoay người lại, ấn anh ở trên giường,
khoát khoát tay đối với anh, miệng nói: "Không được, phải để em tấn công cơ."
Mục Vũ Phi thoáng đứng dậy cầm lấy chiếc caravat Vũ
Thiên quăng ở trên giường, buộc hai tay anh lại ở đầu giườn, thắt một
cái nút chết. Tiếp theo đó nhiên cô nở một nụ cười dâm đãng, cúi đầu
xuống, vươn lưỡi liếm láp hình dạng môi đẹp mắt của Vũ Thiên. Sau đó
tiếp tục một đường xuống phía dưới, liếm láp cục yết hầu nơi cổ của anh, rồi đến điểm mẫn cảm trước ngực. Bàn tay của Mục Vũ Phi cũng không chịu ngừng nghỉ, cứ một mực trêu chọc em trai nhỏ của Vũ Thiên.
Vũ Thiên hít vào một hơi. Giữa hai vợ chồng bọn họ, anh vẫn luôn luôn là
người chủ động, còn cô ở thế bị động, Bây giờ lại nhìn thấy vẻ mặt của
Mục Vũ Phi quyến rũ động lòng người đến như vậy, làm sao Vũ Thiên có thể chịu đựng nổi đây? Ngay đúng lúc đầu của Mục Vũ Phi lấn đến gần hạ thân của anh, thì cô lại nghiêng thân mình lệch đi, thở hổn hển nói: "Em rất mệt, ngủ đi thôi!"
Rồi sau đó Mục Vũ Phi liền nắm lấy em
trai nhỏ của Vũ Thiên ngủ thiếp đi! Thế này thì còn có vương pháp nữa
hay không đây? ! Nội tâm Vũ Thiên thét lên một tiếng, dùng sức giật
chiếc caravat trên tay một cái, tiếng xé rách lên tiếng trả lời. Mục Vũ
Phi cảm nhận được sự chấn động, lại gia tăng sức tay vẻ đầy bất mãn,
miệng còn lầm bầm nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Vũ Thiên
đau đến mồ hôi lạnh túa ra. Anh chống thân mình lên nhìn Mục Vũ Phi, ánh mắt đều bốc hỏa rồi. Từ trong kẽ răng của Vũ Thiên thoát ra một câu
hỏi: "Vậy rốt cuộc là em yêu thích anh hay là yêu thích nó hơn?"
"Nó!" Mục Vũ Phi lấy mặt cọ xát, lại nắm chặt lấy em trai nhỏ, tiếp tục chuyện tâm ngủ say.
Vũ Thiên cắn răng nằm vật xuống, trong lòng đầy oán hận mà nghĩ: Em được lắm! Chờ đó, chúng ta cùng cưỡi lừa xem nhạc!
★☆★☆★☆
Vợ là chuyện nhỏ. Lúc này Mục Vũ Phi vừa có cảm giác ngủ rất say sưa ngọt
ngào, thì chợt thấy có một chút ngột ngạt, ngột ngạt đến mức cô không
sao thở được. Theo đó dưỡng khí càng ngày càng ít đi. Rốt cuộc Mục Vũ
Phi tỉnh lại vì bị nghẹt thở. Cô kéo mở cái chăn ra, há to miệng ra, thở phì phò. Thở hổn hển nửa ngày rốt cục liền thấy được cặp mắt đỏ hồngcủa Vũ Thiên đang nhìn cô.
"Anh làm cái gì vậy, không được kéo chăn như thế? Anh nghĩ muốn mưu sát em à?" Mục Vũ Phi hung tợn nói oán giận.
Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi ta ngược lại còn cáo trạng trước, không khỏi nheo lại cặp mắt lạnh lùng, cười hừ lên một tiếng. Đôi đồng tử của Vũ Thiên
sáng choang, nghiến răng hỏi: "Xin hỏi phu nhân trước hết có thể buông
người thân thích của anh ra được hay không? Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên vẻ
không hiểu, rồi sau đó cô cũng cảm giác trong tay mình có vật gì đó khác thường. Mục Vũ Phi cúi đầu lập tức nhìn thấy, lão nhị của nhà họ Vũ rũ
xuống, giống như bị tước vũ khí đầu hàng vậy. Người anh em của Vũ Thiên bị Mục Vũ Phi cầm chặt quá mức, khiến máu không lưu thông được, thậm
chí còn ngả sang một màu xanh tái nhìn rất đáng ngờ. Mục Vũ Phi hoảng sợ vội vã bỏ ra, cực kỳ xấu hổ, lúng túng nhìn lại Vũ Thiên.
Vũ Thiên một phát liền lôi Mục Vũ Phi đến dưới thân mình, cầm lấy một đoạn chiếc caravat đã bị đứt kia, trói cô lại ở tại đầu giường, rồi sau đó
dùng hết khả năng có thể để khiêu khích cô. Khi Mục Vũ Phi bị trêu chọc
vừa khóc vừa la mãi, anh mới hung hăng xuyên suốt vào, một lần lại một
lần mà muốn cô. Trong miệng anh còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không
phải là em thích nó sao! Vậy thì bây giờ anh cho em đấy!"
Vũ Thiên nói như vậy, người em trai nhỏ của anh cũng không chịu nhàn rỗi,
cứ thế ở rong ruổi bảy lần tiến bảy lần lui ở trên người Mục Vũ Phi, xem ra còn dũng mãnh hơn Triệu Tử Long ba phần!
Mục Vũ Phi một
ngày sau cũng không xuống dưới giường nổi. Eo lưng của cô mỏi nhừ, chuột rút đau nhói, lại còn phải nhìn cái gương mặt tối đen của Vũ Thiên nữa. Mặc cho Mục Vũ Phi có cầu xin tha thứ thế nào, Vũ Thiên cũng chưa từng
để ý đến cô, mãi cho đến khi thể lực của cô đã không còn chống đỡ nổi
nữa, liền ngất lịm đi.
Về sau này, khi được biết chuyện đã
trải qua, Mục Vũ Phi hận không thể khắc lên trên ót của chính mình bốn
chữ to: Chết chưa hết tội!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT