"Anh phái Ảnh tử đi đến hỏi anh trai của anh ta là ra thôi mà?" Mục Vũ Phi cười nhạo, nói.
"Anh không có hỏi!" Vũ Thiên tức giận rồi, "Anh ở trong lòng em là một người không chịu nổi như vậy hay sao? Anh cho em biết, không nên ỷ vào việc
anh yêu thích em, mà em có thể bắt nạt anh như vậy!"
Vậy mà
còn muốn cô làm hòa kia chứ!. "Anh đã làm chuyện sai rồi, vậy anh có
nghĩ muốn chỉnh sửa hay không?" Mục Vũ Phi ngang ngược, không hiểu
chuyện cầm chiếc gối ôm ở trên ghế so pha nện vào trên người Vũ Thiên.
Vũ Thiên bị cô chọc tức tim đập liên tục nhanh hơn, đầu óc từng đợt choáng váng. Anh âm trầm, nghiêm mặt nắm xoa bóp huyệt Thái Dương, vài lần áp
chế dục vọng của mình đang muốn nổi dậy.
Mục Vũ Phi có cảm
giác mình chính là mình đang bị coi thường. Cô nhìn lại bản thân mình đã làm cho Vũ Thiên tức giận sắp hộc máu, trong lòng lúc này nổi lên nỗi
đau âm thầm. Vũ Thiên nén nhịn nửa ngày, rốt cục vào lúc Mục Vũ Phi muốn rời đi, anh liền đưa tay ra túm chặt lấy cổ tay của cô. Vũ Thiên kìm
nén đến cực độ, nói: "Phi Phi, là anh đã sai lầm rồi, đừng làm ầm ĩ lên
nữa."
Mục Vũ Phi giãy dụa, Vũ Thiên trực tiếp ôm lấy
cô, ngả đầu áp vào nơi cổ của cô, nói vẻ đầy buồn khổ: "Hãy nể tình anh đã yêu thích em suốt mười mấy năm đi, đừng làm ầm ĩ nữa."
Mục Vũ Phi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cô nghe được Vũ Thiên bày tỏ cho
cô thấy cõi lòng của mình, ngược lại, thật sự đã làm cho cô phải rung
động rồi. Nhưng mà cô đầu óc của cô vừa chuyển một cái, lập tức liền đẩy Vũ Thiên ra, níu chặt lấy cổ áo của anh quát lớn, nói: "Em nói cho anh
biết, tuy rằng rất nhiều khi đầu óc của em sử dụng cũng không được tốt
lắm, nhưng mà anh đừng có nghĩ muốn ức hiếp em như thế! Hiện tại đầu óc
của em đây cũng chuyển động đặc biệt nhanh chóng đấy! Anh nói rằng anh
yêu thích em hơn mười năm, nhưng những năm đó không phải là thời gian
anh đã từng thích Doãn Tiểu Nhu hay sao? Anh yêu thích em lại còn đồng
thời yêu thích người khác như thế là sao? Anh viếng mồ mả đốt giấy báo,
lừa gạt quỷ đấy hả? !"
Vũ Thiên nghe cô rống lên với bản
thân mình, trong lòng không khỏi vui vẻ. Đây mới chính là Mục Vũ Phi!
Xem ra chính sách dụ dỗ quả nhiên có hiệu quả. Anh ra vẻ tủi thân, nói:
"Việc này kể ra thì cũng dài dòng. . ."
"Cút! Không muốn nói thì đừng có nói, ai có thời gian ở đây mà nghe anh thao thao bất
tuyệt!" Mục Vũ Phi tiếp tục lắc cổ áo Vũ Thiên, rống lên.
Vũ Thiên mặt tối sầm. Không phải là ngài nói muốn tôi cút đi hay sao? Làm
chi lại còn không chịu buông tay ra chứ? Bất quá thấy thái độ của Mục Vũ Phi có biến chuyển, Vũ Thiên vội đỡ cô ngồi xuống ở trên ghế so pha,
rót cho cô ly nước trái cây, bắt đầu độc diễn trường thiên tình sử.
Kỳ thực thời điểm Mục Vũ Phi đến thành phố K luôn luôn được dì Trương gọi
bằng cái tên là Tiểu Vũ. Lần đó đánh nhau, anh còn chưa kịp ra tay động
thủ, thì đã bị Mục Vũ Phi chặn ngang một gậy đánh đối phương nhanh như
hoa rơi nước chảy. Bọn họ vẫn ngộ nhận là cô là một bé trai. Nhưng mà
anh lại thấy mỗi lần đi tắm rửa đều thấy cô đi cùng với dì Trương. Mà
bản thân anh lại chỉ có thể cùng nhau tắm rửa với Phương Gián, nên sinh
lòng hoài nghi. Cuối cùng anh nghĩ ra cái chiêu tổn hại kia, đó chính
là, thông qua sự chứng kiến của tất cả mọi người cùng đi toilet, đã khám phá ra giới tính của Mục Vũ Phi. Sự thật tuy rằng đúng như Vũ Thiên đã
dự đoán, nhưng mà kết quả thì rất bi thảm rồi. Anh bị ông nội đánh chó
một trận đoàn đau nhớ đời, còn bị phạt quỳ thật lâu, cuối cùng còn phải
bị bắt đi đến xin lỗi Mục Vũ Phi. Không được gặp Mục Vũ Phi thì chớ, anh lại bị Mục Vũ Lam đánh cho một trận đau nhức nằm bẹp dí, đặc biệt, ông
nội cũng nhất định bắt anh không được đánh lại Mục Vũ Lam!
Vũ Thiên tức giận, bất quá, liền hỏi dì Trương tại sao lại muốn gọi Mục Vũ Phi là Tiểu Vũ như vậy, mà không gọi cô là tiểu Phi hoặc là gọi tên đầy đủ..., Dì Trương lúng túng nói cho anh biết, Mục Vũ Phi luôn luôn cảm
thấy hổ thẹn vì cái tên của bản thân mình. Cô cảm thấy cái tên ấy cực kỳ đàn bà, cho nên chỉ cho phép bà gọi cô bằng cái tên Tiểu Vũ. Vũ Thiên
bị tức đến hàm răng sinh đau, vài lần anh đã tìm Mục Vũ Lam gây phiền
toái. Anh đã đánh cho Mục Vũ Lam đến gào khóc thảm thiết, nhưng vẫn còn
cảm thấy chưa hết giận, liền trực tiếp liền bắt đầu chú ý đến Mục Vũ
Phi.
Theo cô từ khi cô mới tám tuổi, Vũ Thiên luôn luôn chú ý đến Mục Vũ Phi cho đến khi cô lên cấp 3. Vũ Thiên đối với hướng đi của
Mục Vũ Phi thì rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng mà, chính anh lại cảm
thấy bản thân mình thật kỳ quái rồi! Anh chú ý đến Mục Vũ Phi nhiều năm
như vậy, nên đã dưỡng thành thói quen. Nếu có một ngày không có tin tức
của Mục Vũ Phi, cuộc sống hàng ngày của Vũ Thiên đều sẽ có chút khó
chịu, bất ổn. Anh giật mình, loại cảm giác này theo như lời người ta
thường nói, nó có vẻ giống như là người đang tương tư đơn phương vậy.
Nhưng chuyện này nói ra thì thật là mất mặt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT