"Em nói như vậy là có ý tứ gì?" Vũ Thiên nhíu mày.
"Cả em và anh đều mắc nợ với Đoan Mộc. Nếu như em đi gặp gỡ với với Đoan Mộc,
người khác sẽ nghĩ về anh như thế nào?" Khóe miệng Mục Vũ Phi cong lên
một ý cười lạnh nhạt: "Anh làm việc mà trong đầu óc không nghĩ gì hết
hay sao? Anh có biết rằng, đã từng có bao nhiêu người đã hỏi em là,
người đàn bà cùng anh ở trong bệnh viện kia là ai hay không?"
Vũ Thiên bình sinh lần đầu tiên bị người khác nói nhục mạ như thế. Anh vốn định nổi giận, nhưng lại phát hiện ra trong lời nói của Mục Vũ Phi đã
để lộ ra một chút tin tức. Vũ Thiên hỏi lại vẻ có chút không xác định:
"Em đã từng đi đến bệnh viện sao? Ai nói cho em biết vậy?"
Mục Vũ Phi nghe tháy Vũ Thiên nói như vậy, liền không nén nhịn được mà bật
cười lên. Cô cười đến mức chảy cả nước mắt ra, cô nói đến không kịp thở: "Anh cho là anh đã giấu giếm cực kỳ tốt đúng không? Từ ngày nào đó anh
gặp chuyện không may, em cũng đã biết! Trùng hợp có người tận mắt thấy
toàn bộ quá trình. Anh lo lắng em đang mang thai cảm xúc bị kích động,
em cũng giống như anh, cũng không hy vọng anh phải lo lắng. Nhưng mà Vũ
Thiên à, khoảng thời gian trước em phải đi bệnh viện, thời điểm em nằm
viện đó, anh có biết không? Anh có biết cảm xúc của em bị căng thẳng quá mức, đến mấy ngày mấy đêm liền ngủ đều không ngon giấc hay không? Bác
sĩ đã nói, em rất có thể sẽ bị băng huyết hay không? Mỗi một ngày em đều hi vọng anh có thể đến thăm em. Thế nhưng mà, khi đó trong ánh mắt của
anh chỉ dung nạp được ai đây? Em gần như là mỗi ngày đều có thể nhìn
thấy Khang Từ lôi kéo anh ở trong hành lang tình chàng ý thiếp, hướng
mọi người biểu thị công khai hạnh phúc của cô ta! Bao nhiêu ánh mắt quét từ trên người anh, nhìn đến trên người em, anh đã từng có lần nào nhìn
thấy hay không? Toàn bộ người ở trên thế giới này đều chết hết cả rồi
hay sao, mà nhất định phải là anh đến đó để săn sóc đặc biệt như thế? Em thật sự là nghĩ muốn tin tưởng ở anh, thế nhưng mà, anh lại ngang nhiên đưa Khang Từ về nhà để đón Tết Nguyên Đán như vậy? Đẫ đến mức độ này
rồi, anh lại còn quan tâm xem là ai đã nói với em hay sao? Vũ Thiên,
những gì mà anh đã làm thực sự là rất có bản lãnh đó!"
Vũ
Thiên ngây ngẩn cả người. Cho đến tận lúc này, anh vẫn chỉ coi Khang Từ
giống như một người bạn mà thôi, cũng không có nghĩ gì quá nhiều. Hơn
nữa từ khi Khang Từ nằm viện, anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng mình có
sự áy náy. Khi đó quả thật Phương Gián đã từng nói với anh rằng, sức
khỏe của Mục Vũ Phi không được tốt lắm. Thế nhưng mà anh chỉ nói là hãy
tìm cho cô bác sĩ tốt nhất, để cho cô được tĩnh dưỡng tốt nhất! Mà anh
cũng không hề chú ý đến chuyện, thân thể của Mục Vũ Phi đến cùng là
không tốt như thế nào.
Anh vậy mà lại đã sơ sẩy đến tận mức
độ ấy! Vũ Thiên rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Mục Vũ Phi xua tay
ngắt lời, "Anh đã đuổi Khang Từ đi, đó là chuyện của anh. Cho dù chúng
ta không ở cùng với nhau, hai người bọn anh cũng sẽ không thể ở cùng
nhau được! Chằng phải anh không thích cô ta hay sao? Kỳ thực, nếu anh
gộp sự hiểu biết của em lại, ở giữa sự tôn nghiêm cùng với tình yêu, em
lại càng muốn lựa chọn sự tôn nghiêm!"
Vũ Thiên híp mắt nhìn lại Mục Vũ Phi, khẩu khí có chút âm u, lạnh lẽo, hỏi: "Em nói là, em
nghĩ muốn rời khỏi anh, có phải hay không?"
Mục Vũ Phi cười lạnh nhìn lại Vũ Thiên, nhưng vẫn không hề lên tiếng, xem như chấp nhận.
Vũ Thiên mạnh mẽ, một tay chế trụ cổ tay của Mục Vũ Phi, một tay nắm bắt
lấy người của cô, âm trầm nói: "Còn muốn chạy nữa sao? Chuyện này cũng
phải nhìn xem đại gia ta có thích hay là không vừa ý đã! Em nhớ cho kỹ
đây, đã đến nhà họ Vũ này rồi, thì sống là người của nhà họ Vũ này, chết cũng là quỷ của nhà họ Vũ. Cho dù là thi thể cũng để cho đại gia ta đây chôn vùi vào trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Vũ!"
Mục Vũ
Phi biết mình sẽ không có cách nào để chống lại Vũ Thiên, cô có trốn
cũng không thoát nổi trong lòng bàn tay anh, cho nên cô lựa chọn trầm
mặc. Cô không nói lại quá nhiều, chính là toàn tâm toàn ý bắt đầu dưỡng
thai. Vũ Thiên thì mỗi ngày vẻ mặt âm u, nghiêm nghị ở bên người cô, một tấc cũng không rời khỏi cô. Thế nhưng điều này lại làm cho cả nhà họ Vũ khổ sở, lên lên xuống xuống đến hỏng mất rồi. Vũ Thiên liền giống như
là một khối băng di động vậy, khắp nơi đều tản ra áp suất thấp, làm cho
người ta không rét mà run.
Ông cụ Vũ rất muốn khuyên giải
Mục Vũ Phi, để cô không nên cứ kiên trì như vậy. Nhưng mà Mục Vũ Phi có
một ưu điểm chính là, ai nói lời gì cô cũng nghe, bất quá đều là tiến
vào tai trái lại ra tai phải. Cô có sự kiên trì của cô. Nếu như cô muốn
sống cả đời cùng với Vũ Thiên, như vậy cô phải để cho anh hiểu được,
thân làm một người chồng, việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Hơn
nữa những chuyện đã từng phát sinh đã không thể tránh khỏi tạo thành một tổn thương đối với cô. Mục Vũ Phi cô không thể dễ dàng chịu bỏ qua cho Vũ Thiên như vậy được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT