Mục Vũ Phi cũng vô ý bắt nạt ông cụ Vũ, liền nói đi pha trà cho ông cụ Vũ uống để trừ hoả. Nhắc tới chuyện pha trà, ông cụ Vũ ngược lại, lại nhớ tới một chuyện gì đó, vội bảo Vũ Hạo Dân đi đến thư phòng lấy một cái hộp hình chữ nhật mang tới, giao cho Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi mở hộp ra. Vừa nhìn thấy, nhất thời cô liền kêu lên một tiếng vẻ đầy kinh ngạc.

"Cây sáo có phải không ạ?" Vũ Hạo Dân có chút kinh ngạc.

"Không có trình độ, đây gọi là tiêu!" Mục Vũ Phi liếc mắt nhìn gọi, rồi sau liền yêu thích không buông tay, cứ cầm cây tiêu màu trắng ngọc, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đây đúng là một cây tiếu cẩm thạch cực phẩm, giá trị không biết bao nhiêu tiền nữa đây!"

Đây là thứ mà ông cụ Vũ cất giữ đắc ý nhất. Lần trước ông cụ Vũ đi tìm ông cụ Mục để uống trà, ông cụ Mục nói Mục Vũ Phi biết chơi rất nhiều loại nhạc khí truyền thống của Trung Quốc. Ông cụ Vũ hỏi: "Phi Phi, cháu có biết thổi tiêu hay không ?"

Mục Vũ Phi gật gật đầu, đặt cây tiêu lên trên bờ môi thổi một khúc nhạc “Tiểu Kiều lưu thủy nhân gia”. Thủ pháp của Mục Vũ Phi thuần thục, thổi khúc nhạc lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, cực kỳ ưu nhã xinh đẹp, tựa như là đã từng luyện tập qua nhiều năm rồi vậy. Cô khiến cho ông cụ Vũ kinh ngạc, lặng người đi mất một lúc.

Thổi tiêu được một nửa khúc nhạc, Mục Vũ Phi dừng lại. Cô vuốt bụng thở hổn hển, nói vẻ cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Không được, cháu nghẹt thở mất rồi."

"Phi Phi, cái gì cháu cũng đều biết cả sao?" Ông cụ Vũ tò mò hỏi.

Mục Vũ Phi nói vẻ đầy bi thương phẫn nộ: "Cháu đều học đủ mọi thứ rồi ! Ông nội của cháu nói, làm cháu gái của ông, thì cái gì cũng đều phải biết, cái gì cũng đều phải học!"



Ông cụ Vũ gật gật đầu. Đây đúng là tính tình của ông cụ Mục. Bất kể có phải là bởi vì cháu gái của ông hay không, loại tinh thần hăng hái này thực sự đã làm cho người ta bị giày vò, nhưng mà rất giống tác phong của ông cụ Mục. Bất quá ông cụ Vũ cũng rất thú vị với điều này, cho nên ông cụ Vũ nói: "Vũ Thiên, làm việc không thể bỏ dở nửa đường được, cháu tiếp tục đi."

Vũ Thiên vẻ mặt không thay đổi, cũng không nhìn ông cụ Vũ. Không đợi ông cụ Vũ phát hỏa, Vũ Thiên liền lập tức đi lên lầu, lấy chiếc áo khoác của Mục Vũ Phi, trở lại phòng khách mặc vào cho cô.

Mục Vũ Phi cũng chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị Vũ Thiên bồng lên đi ra cửa chính, trực tiếp bị nhét vào trong xe. Cô cũng không nói năng gì, cũng không hỏi han câu nào, cứ liền lặng yên ngồi ở trên ghế trước, ánh mắt trong trẻo, thờ ơ nhìn Vũ Thiên.

Vũ Thiên lần đầu tiên phát hiện ra, thời điểm Mục Vũ Phi phát giận thực sự không hề giống với người bình thường, quả thực cô chính là một cái hũ nút, ba gậy đánh vào, cũng không vang lên một tiếng! Vũ Thiên cảm thấy, thà rằng Mục Vũ Phi phát giận đối với anh, cũng còn tốt so với với cái kiểu im như thóc bây giờ, làm cho anh phát đau gan! "Anh đã đuổi Khang Từ đi rồi, hiện tại em có thể không cần không nóng không lạnh với anh như vậy nữa được không?" Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.

"Chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan gì đến Khang Từ." Mục Vũ Phi quay mặt đi, trực tiếp nói rõ, cô hiện tại không muốn nhìn thấy anh nữa.

"Cho dù em có muốn phán anh tử hình, thì em cũng cần phải cho anh biết lý do chứ? !"

Mục Vũ Phi quay mạnh đầu lại. Cô cắn môi, gắt gao nắm chặt bàn tay lại, móng tay thon dài lập tức khảm vào trong da thịt lòng bàn tay. Cô thật sự nghĩ muốn đánh cho Vũ Thiên một cái tát. Nhưng mà Mục Vũ Phi cảm thấy cực kỳ bực bội, cô vậy mà lại không hạ được quyết tâm, cũng không đành lòng ra tay!

Vũ Thiên chưa từng thấy Mục Vũ Phi nổi giận như thế bao giờ. Anh giống như hận không thể tháo rời bản thân mình ra thành tám khối. Anh nhìn đến đôi môi của Mục Vũ Phi đã bị cô cắn đến bị thương, đầu ngón tay xuất hiện một chút đỏ bừng. Vũ Thiên đột nhiên liền thấy đau lòng đến không cách nào hít thở nổi. Anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một chút giận dữ cuối cùng trong lòng cũng đã liền tan biến hết, hầu như không còn thấy gì nữa.

Mục Vũ Phi cảm nhận được rõ ràng sự bồn chồn của đứa trẻ trong bụng. Cô nhắm mắt lại, chậm rãi trấn tĩnh trở lại, cuối cùng đưa tay đẩy Vũ Thiên ra. Cô cười nói như tự giễu: "Thật buồn cười, Mục Vũ Phi này đã không còn mặt mũi như thế, vậy mà anh vẫn còn treo móc cái nhãn mác 'Đại thần' rực rỡ kia. Sợ là ở trong mắt người khác, em bất quá bị anh đùa bỡn chỉ còn là một trò cười cho người ta vỗ tay mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play