Thượng Duyên không nén nhịn được mà muốn vỗ tay khen ngợi Vũ Hạo Dân
này. Đứa nhỏ này là triệt để học được phúc hắc của Mục Vũ Phi rồi, nói
vòng vèo mắng chửi người, nhưng lại không mang chữ thô tục. Thế này
không phải là đã thể hiện rõ ý muốn nói, Lý Ngọc Nhiêu kia không phải là đứa nhỏ của một gia đình đứng đắn hay sao!
Da mặt Lý Ngọc
Nhiêu đỏ lên, gắt gao cắn chặt răng căn mãi mới nén nhịn được cơn tức
giận. Cô ta tỏ vẻ áy náy nói: "Là do tôi đã đường đột rồi." Nghĩ nghĩ
một lát, cô ta lại cười duyên nói: "Tôi đối với thiếu phu nhân chính là
lâu nay hết lòng cảm mến, sớm đã nghe anh rể nói chuyện cùng với đám bè
bạn của mình rằng, thiếu phu nhân đẹp như thiên tiên..."
Thế này nghĩa là tiếng đồn xinh đẹp đã lan xa rồi hả? Mục Vũ Phi vẫy vẫy
tay, ngăn lời nói của Lý Ngọc Nhiêu lại. Cô híp mắt nhìn Lý Ngọc Nhiêu
nói: "Lời này nói cho tôi nghe, tôi chỉ coi như là Lý tiểu thư đã nói
khen tôi. Nếu để cho Vũ thiếu nghe thấy được, có khi liền trở thành bọn
họ đã lén lút bàn luận gì đó về vợ của anh ấy rồi. Xem ra hẳn là cần
phải thu xếp thời gian để cho anh ấy đi xác nhận lại chuyện này một
chút, loại lời đồn đãi thế này, sợ là không ổn."
Lý Ngọc
Nhiêu nhà ta nghe xong liền sửng sốt. Cô ta cũng là muốn nương nhờ người có danh có tiếng, muốn mượn cơ hội để nhục nhã Mục Vũ Phi một chút. Thế nhưng sự việc này nếu như để trở thành chuyện huyên náo lớn như thế,
tất yếu sẽ phải liên lụy đến bản thân mình cùng chị gái mất. Vốn chính
là làm chuyện không chu đáo, nếu khiến chị gái mình bởi vậy mà phải chịu vắng vẻ, như vậy mình cũng sẽ không thể nào chịu nổi. Nhưng mà Lý Ngọc
Nhiêu lại không cam lòng, khi nói chuyện cùng với Mục Vũ Phi, bản thân
luôn luôn bị rơi xuống thế hạ phong. Nếu như không phải tại Mục Vũ Phi
kia, làm sao mình lại có thể sẽ bị cha đưa đến bên cạnh cái lão mập ú
kia, làm sao chị gái mình lại phải chia tay với Dương Hoa Phong chứ!
Mục Vũ Phi đã suy nghĩ ra cân lượng của cô nhóc kia rồi. Hơn nữa cô cũng mơ hồ cảm nhận được tâm tư của Lý Ngọc Nhiêu. Mục Vũ Phi cũng không nghĩ
muốn bị lãng phí thời gian nữa rồi.
Cô đứng dậy, khoát tay
đối với Vũ Hạo Dân, ý bảo anh không cần đi theo mình tới nữa. Rồi sau đó Mục Vũ Phi tự một mình đi về hướng cửa vào tiệc rượu. Còn chưa kịp đứng lại, Mục Vũ Phi đã bị người ôm lấy vòng eo.
"Phu nhân xem
ra cũng thật thoải mái nhỉ, " Vũ Thiên ngoài cười nhưng trong không
cười, nói: "Đầu lâu lắm rồi không nhìn thấy, giờ cũng đã dài hơn rồi
nhỉ."
Mục Vũ Phi đổ mồ hôi. Vũ Thiên đã cảnh cáo cô không
được mang giày cao gót. Hôm nay cô còn đặc biệt đi một đôi giày cao gót
11 centimét. Thế này không phải là tự mình tìm đánh sao, sớm biết như
vậy, thà rằng cô cứ an vị ở trên ghế so pha giả chết là được rồi !
"Em đây không phải là tiếp nhận được tin nhắn của ông chủ của anh hay sao,
đặc biệt đi ra để đón chào, nhưng mà ngược lại, lại bị dừng lại ở giữa
chừng đó thôi. Mục Vũ Phi cười mỉa nói.
Vũ Thiên lười phải
đấu võ mồm cùng với cô. Hôm nay anh đi làm nhiệm vụ xong, đã trở lại,
biết cô ở trong này, anh ngay đến chuyện về nhà cũng chưa chịu về ngay,
vội bỏ chạy đến đây một chuyến trước tiên. Bất quá, xem ra cô vợ nhỏ của anh khi anh không ở đây, thì cuộc sống cũng đã trôi qua rất thoải mái
đấy chứ.
Mục Vũ Phi nắm lấy cổ tay anh nhíu nhíu mày, ghé
vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "Ngài sau khi bị thương xem ra lại càng
tuấn tú hơn rồi đó. Chúng ta về nhà trò chuyện được không?"
Khóe miệng Vũ Thiên giật giật, nghĩ rằng: cô nhóc này có thể nghĩ đến tình
cảnh cửu biệt trọng phùng gì đó hay không! Bình thường cũng có chút được rồi, thế nào mà bây giờ lại nhạy cảm đến như vậy?
Xem ra
buổi tối là không thể nào tránh được bị thẩm vấn rồi. Vũ Thiên thở dài,
dẫn cô đi tới các hàng ngũ khách khứa, luân phiên tiếp đón kính rượu.
Mục Vũ Phi biết đây là Vũ Thiên đang cố ý trừng phạt bản thân cô đã
không nghe lời, nhưng cô lại cũng chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi
mà không thể nào tránh được.
Mục Vũ Phi nhìn thấy đủ loại
hoa bướm muôn hình muôn vẻ đang cứ thi nhau lao về phía mình, dường như
đã bị phát điên lên rồi, đầu óc liền dội lên một hồi đau nhức. Vừa rồi
làm sao lại không thấy đám phụ nữ này tới nhiệt tình đối với mình như
vậy nhỉ? Mục Vũ Phi thở dài, cô cũng biết, việc này cũng không thể nào
trách người khác được. Vũ Thiên nhà cô diện mạo như kia thế, nhìn giống
như ngọn hải đăng rực sáng trong bóng đêm vậy, hấp dẫn hàng đoàn thuyền
con lạc đường tìm đến!
Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi cũng đã đứng hồi lâu rồi. Anh cũng biết hiện tại Mục Vũ Phi không nên đứng lâu như
vậy, liền để cho cô đi vào trong để ngồi xuống. Đoan Mộc hiện tại cần
hợp tác với nhà họ Vũ, cho nên không nghĩ muốn sinh chuyện, cho nên liền đã cáo từ rồi. Lý Ngọc Nhiêu trong lòng còn có chút hổ thẹn, dù sao cô
ta là người ngưỡng mộ đối với Vũ Thiên, lại đi làm tiểu tam cho một lão
già như vậy. Xét thấy loại này trong lòng, Lý Ngọc Nhiêu cũng ẩn vào
trong đám người của tiệc rượu. Mục Vũ Phi được Vũ Hạo Dân đỡ đứng ở bên
người Vũ Thiên, để cho anh học được ở anh trai của mình một ít cái gì
gọi là thuần khiết phúc hắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT