Đoan Mộc cũng không để ý, còn ra vẻ thâm tình nói: "Nhà họ Vũ là một
đại gia đình. Cô sinh ra con gái, người ta chưa hẳn là đã cao hứng. Nhà
của tôi đây thật sự là rất thoải mái, sinh con trai hay sinh con gái đều giống như nhau."
Mục Vũ Phi nhéo nhéo các đốt ngón tay, vẻ
mặt không thay đổi nói với Đoan Mộc: "Gần đây tôi cảm thấy ngứa tay, tôi cũng không cần thiết để ý chuyện luyện tập với anh một trận đâu."
Đoan Mộc vội xin khoan dung. Anh nói lần này là có chính sự, không phải là
đến để vui đùa. Mục Vũ Phi tiếp tục bẻ ngón tay, ý bảo Đoan Mộc tốt nhất là nói nhanh lên một chút.
"Trò chơi của bên công ty cô đã
đưa ra thị trường rồi, tôi thấy hiệu quả tốt lắm. Cô có muốn hợp tác
cùng với tôi hay không? Tôi cam đoan, trong vòng một tháng sẽ đưa ra thị trường ở nước Mĩ."
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, nói vẻ có chút khó xử: "Anh có biết là chúng tôi đã hiệp đàm cùng với một công ty trò
chơi ở nước Mĩ rồi hay không? Bọn họ đã mở ra một cái giá nghe cũng thật là mê người." Dừng một chút, lạnh mặt xuống, lại nói tiếp, "Anh có thể
bảo đảm trong vòng một tháng đưa ra thị trường được, xem ra anh đã mổ
tài liệu đối với trò chơi của chúng tôi không ít. Anh có biết, tôi là
người không thích giữ nguy hiểm ở bên người hay không?"
Đoan Mộc lại xin được khoan dung lần nữa, "Sớm biết rằng sẽ không thể gạt
được cô như vậy rồi. Lúc trước quả thật là tôi có hợp tác với nhà họ Lý
để thao túng Đan Phương đi đánh cắp tài liệu mật của công ty của cô. Bất quá cô đã có thể cho Viên Kỳ Chí thị trường nước Anh như vậy rồi, thì
cũng có thể cho tôi thị trường nước Mĩ, không phải sao? Chuyện này tôi
thừa nhận rồi, về sau tuyệt đối sẽ không cho nữa Lý thị chỗ dựa, như thế nào?"
Mục Vũ Phi gật gật đầu, tính là đồng ý rồi. Cô biết
được Đoan Mộc có ý tứ đối với cô, bất quá trong đó có đủ cả chuyện không cam lòn. Hơn nữa, thương nhân vốn coi trọng tiền tài, đối với ích lợi ở trước mặt như vậy, về điểm này chuyện cảm tình cô cũng hoàn toàn có thể bỏ qua. Mục Vũ Phi không phải là không biết Vũ Thiên đã dặn dò Phương
Gián cần phải thoái thác hết thảy mọi lời mời của Đoan Mộc, nhắc nhở
thích hợp cũng đủ rồi.
Vũ Hạo Dân bưng khay đồ ăn cùng nước
trái cây lúc trở lại đã nhìn thấy Đoan Mộc cùng chị dâu nhà mình đang
lôi kéo làm quen. Anh nhớ là Mục Vũ Phi đã từng dặn dò với mình rằng,
khi ở trước mặt mọi người ở bên ngoài phải luôn giữ vẻ mặt bất động
thanh sắc. Cho nên Vũ Hạo Dân phi thường có lễ độ chào hỏi qua Đoan Mộc, rồi sau đó liền ngồi xuống ở bên người Mục Vũ Phi.
Mục Vũ
Phi cực kỳ vừa lòng với biểu hiện ngày của Vũ Hạo Dân. Coi như vần còn
có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là đã có da có thịt rồi.
Thượng Duyên đẩy đẩy Mục Vũ Phi, ý bảo nhân vật chính đã đăng đàn rồi.
Lý Ngọc Nhiêu kéo một người trung niên béo mập xuất hiện. Người đàn ông
béo mập này chính là vị quan viên chánh phủ họ Tang mà Mục Vũ Phi đã
nhắc đến lúc trước. Mục Vũ Phi cùng mọi người vội nghênh đón chào hỏi.
Mấy người sau khi khách sáo một phen, người đàn ông béo mập họ Tang kia đã
bị người khác kêu đi rồi. Trước khi đi ông ta còn vỗ vỗ cánh tay của Lý
Ngọc Nhiêu, ý bảo cô ta đi đến khu ăn uống lấy chút rượu. Vốn dĩ chính
là một nhân vật không được phép lộ mặt ở trên sân khấu, ông ta đã mang
Lý Ngọc Nhiêu đến đây đã là tỏ vẻ sự coi trọng đối với cô ta rồi, làm
còn có thể cho Lý Ngọc Nhiêu kia đi theo bản thân được chứ? Lại càng
không khả năng nói ra câu nói, người trẻ tuổi vẫn nên ở cùng nhau trò
chuyện gì đó là hơn. Chuyện này tương đương với việc làm hao tổn, hạ
thấp thân phận của Mục Vũ Phi, của bọn họ, dù sao đây không phải là
người có cùng một đẳng cấp. Mấy người của Mục Vũ Phi vĩnh viễn không thể nào khả năng rơi xuống vị trí một chỗ cùng với cô ta. Ông ta cho Lý
Ngọc Nhiêu cơ hội, còn có làm thành bộ dáng gì nữa hay không, thì đều
dựa vào chính bản thân của cô ta mà thôi.
Lý Ngọc Nhiêu nhu
thuận gật gật đầu, nhìn theo vị quan viên họ Tang đi rồi, sau đó liền
xoay người lại, cười cười vẻ thân thiết đối với nhóm người của Mục Vũ
Phi.
"Đoan Mộc tiên sinh, đã lâu không gặp."
Thượng Duyên thầm than một tiếng, cô nương này xong rồi. Muốn chết tử tế không xong, lại nhắc tới Đoan Mộc làm gì. Lại muốn mượn có chút quan hệ cùng
với Đoan Mộc để cho mình một lần xuống ngựa cùng với Mục Vũ Phi nữa sao. Vốn dĩ cảnh ngộ hiện tại đã coi như là không tệ, thế nào lại đi muốn
vuốt râu hùm nữa đây
Mục Vũ Phi hướng Đoan Mộc cười cười
nói: "Chúng ta đi sang bên kia ngồi một chút đi. Đoan Mộc cười khổ gật
gật đầu. Anh đã hiểu quá rõ cô nhóc này rồi, nếu bên này cô phải chịu
một chút tức giận, thì cô sẽ tìm đòi lại ở trên người bản thân mình (tức là đòi Đoan Mộc đền bù lại). Xem ra chuyện hợp tác với Mục Vũ Phi, sợ
là bản thân anh sẽ phải chịu xèo mất một khoản lớn rồi.
Vũ Hạo Dân vội dìu đỡ lấy Mục Vũ Phi. Thượng Duyên hướng về phía Lý Ngọc Nhiêu gật gật đầu, nói câu xin mời.
Nhìn thấy Lý Ngọc Nhiêu đi theo lên, Thượng Duyên âm thầm nhe răng! Hừ, con
nhóc này thật đúng không có ý định sống nữa sao. Không đến coi như xong, đến đây rồi, Mục Vũ Phi còn có thể buông tha cho cô ta nữa sao?
Vũ Hạo Dân đỡ Mục Vũ Phi ngồi xuống, còn đưa tay ra cầm cho cô một cái đệm nhỏ đệm lót ở trên eo Mục Vũ Phi. Lý Ngọc Nhiêu nhìn thấy cảnh tượng
này, liền nói có chút cảm khái: "Tôi từ nhỏ liền hi vọng trong nhà có
anh em để có thể gần gũi, chăm sóc cho nhau. Không nghĩ tới, thiếu phu
nhân cùng chú em đây, giữa hai người cũng là người thân, nhưng không
phải là người thân thiết lắm mà hơn hẳn người thân, ngược lại, lại làm
cho người ta phải hâm mộ."
Vũ Hạo Dân bất động thanh sắc
chuyển nước trái cây cho Mục Vũ Phi, dư quang khóe mắt liếc nhìn sang Lý Ngọc Nhiêu nói: "Tôi là con cháu thuộc gia đình nề nếp đứng đắn. Từ
trước đến nay trên dưới đều có tự động khuôn phép, có tôn ti trật tự.
Anh trai và chị dâu như mẹ, tôi hiếu kính chị dâu thì cần phải làm như
vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT