Mục Vũ Phi ngơ ngác xuống xe, đi vào văn phòng. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trong chuyện này có cái gì đấy không đúng lắm. Ý tứ của Liệt Dương nghĩa là, phòng ốc của anh không đến nỗi tệ lắm, ừ, đúng là không tệ lắm thật! Nó là một cái biệt thự nhỏ; công việc mà Liệt Dương tạo cho Bạch Hiểu Hiểu cũng không đến nỗi tệ lắm! Quả thật, nữ giúp việc. . . Nhưng mà Mục Vũ Phi thế nào lại cảm thấy giống như là Liệt Dương đang tìm người vợ cho mình vậy? ! Mục Vũ Phi lo sợ bất an, lấy điện thoại di động ra, nghĩ muốn quay số điện thoại của Liệt Dương, nhưng lại không dám gọi đi. Liệt Dương rõ ràng tâm tình không được tốt lắm. Thế này không phải là bản thân cô đã đưa Bạch Hiểu Hiểu vào trong hang sói hay sao!

Mục Vũ Phi bi phẫn rồi.

Sự tình kỳ thực so với sự tưởng tượng của Mục Vũ Phi thì lại đơn giản hơn. Liệt Dương đưa Bạch Hiểu Hiểu tới căn biệt thự nhỏ của mình. Ôm thân mình bé bỏng của Bạch Hiểu Hiểu lên, Liệt Dương liền có chút không thể tin được, thế nào mà lại còn có một cô gái nhẹ như vậy kia chứ! Thực có cảm giác tựa như chỉ cần một trận gió thổi đến đều có thể thổi bay cô gái này đi được vậy! Liệt Dương bố trí để Bạch Hiểu Hiểu ở trong một gian phòng ngủ ở lầu hai. Vốn dĩ anh đã định rời đi, thế nhưng khi nhìn dung nhan tiều tụy của Bạch Hiểu Hiểu khi ngủ, Liệt Dương lại có chút nỡ dời bước ra đi.

Khi Bạch Hiểu Hiểu...tỉnh lại thì đã là đêm khuya rồi. Cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, gường mặt được ánh trăng chiếu vào đen tối mông lung không rõ. Bạch Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, ôm chăn lăn ngay xuống giường.

"Anh là ai?" Bạch Hiểu Hiểu hỏi giọng run run.

Liệt Dương thấy Bạch Hiểu Hiểu đã tỉnh, liền dụi tắt thuốc lá, chậm rãi xoay người lại, nói: "Mục Vũ Phi đã bảo tôi thu xếp cho cô. Lúc này Bạch Hiểu Hiểu thực sự cảm giác đầu óc của mình hiện quá vô dụng rồi. Cô nghi ngờ hỏi: "Cô ấy đã bán tôi cho anh làm nữ nô rồi hả ?"

Liệt Dương lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh nỗ lực giữ vững giọng nói vững vàng, nhưng trong giọng nói kia, thế nào cũng cảm giác thấy có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi: "Cô ăn ở chỗ này của tôi, giúp tôi quét dọn lau chùi nhà cửa, như vậy sẽ không cần phải trả tiền thuê nhà cho tôi nữa."

Bạch Hiểu Hiểu gật gật đầu, ngược lại vừa buồn căm phẫn, nói "Nghĩa là Mục Vũ Phi đã bán tôi cho anh để làm nữ nô rồi !"

Liệt Dương rốt cục không nhịn được, anh gào thét lên đầy phẫn nộ: "Hai người các cô, ở trong cái đầu kia có hay không vậy, hả? Nghĩ ngợi cái gì toàn là những chuyện lộn xộn này nọ gì không vậy chứ! Còn cô nữa, cô gái ạ, chẳng lẽ ngay đến nữ giúp việc và nữ nô cô cùng không thể nào phận định được cho rõ ràng hay sao? !"

Xã giao trước sau như một, đều nhàm chán như nhau. Mục Vũ Phi sắp muốn ngáp rồi, bất quá chỉ có thể ở tự đánh ở trong nội tâm. Vũ Hạo Dân lại một lần nữa được sung vào làm nhân vật thị vệ. Bất quá anh đã có chút không yên lòng. Mục Vũ Phi cũng không nói ra, thậm chí không thèm bận tâm, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ và có chút mờ ám...

Thượng Duyên nhìn thấy nụ cười tươi tràn ngập mưu mô kia của Mục Vũ Phi, thì có chút không rét mà run. Hóa ra còn có loại người đơn thuần trong trắng như Vũ Hạo Dân này sao! Thật sự, không biết chàng trai trẻ đáng thương này đến khi nào mới có thể phát hiện được cái đuôi nhỏ của ác ma Mục Vũ Phi này.



"Đã vào mùa đông lạnh lẽo thế này, cậu cũng đừng có mặc kiểu váy áo để lộ chút vai ra thế này nữa! Thật, cậu cũng không biết tự chăm sóc cho thân thể của mình thế nào cho tốt." Thượng Duyên cau mày, choàng thêm cho Mục Vũ Phi chiếc áo choàng.

Vũ Hạo Dân nghe thấy Thượng Duyên nói như vậy cũng liền có phản ứng. Anh đi lại gần, vội đỡ Mục Vũ Phi ngồi xuống ở trên ghế so pha. Từ khi Mục Vũ Phi mang thai đến giờ, thân phận của Mục Vũ Phi thật sự giống như là đồ quốc bảo của đất nước vậy! Ai dám gây ra cho Mục Vũ Phi một chút khó chịu hoặc là làm cho cô tâm tình sút kém, Vũ Thiên thật sự giống như là nổi trận cuồng phong vậy.

"Chị dâu à, chị muốn ăn cái gì? Để em đi lấy cho chị ăn."

"Kem."

". . ."

Thượng Duyên thấy Mục Vũ Phi tỏ ý ức hiếp người khác như vậy, không nén nhịn không được, liền lên tiếng nói giải vây: "Tùy tiện lấy cho cô ấy một chút thịt là được rồi."

Vũ Hạo Dân cảm kích nhìn Thượng Duyên một cái, đứng dậy đi đến khu để đồ ăn.

"Đúng rồi, tớ nghe nói Bạch Hiểu Hiểu đã thôi học?"

Mục Vũ Phi nhíu nhíu đầu mày, kể lại chuyện của Bạch Hiểu Hiểu. Thượng Duyên nghe xong liền thổn thức không thôi. Cô lại hỏi tình hình gần đây của Bạch Hiểu Hiểu như thế nào. Sắc mặt của Mục Vũ Phi càng thay đổi, cố lấy dũng khí cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại của Bạch Hiểu Hiểu.

"Đáng chết Mục Vũ Phi! Cậu đã tìm cho tớ một nơi nào thế này, hả? Liệt Dương chính là một ông chủ dữ dội điên cuồng thích ở trần! Mỗi ngày đều chỉ mặc đúng một cái quần lót đi lại ở trong nhà …! BLABLABLA. . ."

Mục Vũ Phi cầm điện thoại để xa ra một chút! Cái giọng nói đạt đến độ Đề xi ben cao thế này làm cho lỗ tai của cô sinh đau. Bất quá nghe được giong nói sinh long hoạt hổ của Bạch Hiểu Hiểu như vậy, Mục Vũ Phi coi như là đã an tâm. Đợi đến khi phía đối diện âm thanh đã nhỏ đi một chúy, Mục Vũ Phi mới chậm rãi hỏi: "Vậy cậu nhìn dáng người của anh ấy, cảm thấy được chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play