Mục Vũ Phi nói không ra lời, cô cũng không biết phải an ủi Bạch Hiểu
Hiểu như thế nào. Cô chỉ biết là, hết thảy những gì mà Bạch Hiểu Hiểu đã trải qua, từ đây trở về sau sẽ triệt để hỏng mất. Nhìn bộ dạng tiều tụy của Bạch Hiểu Hiểu, bàn tay của Mục Vũ Phi nắm chặt lại đến mức ngày
càng trở nên trắng bệch ra.
Bạch Hiểu Hiểu vừa khóc vừa
cười, vừa nói chuyện hồi nhỏ của mình. Cô kể lại hồi nhỏ ba của cô đã
mang cô đi chơi thả diều trên bãi cỏ, mang cô cùng đi câu cá. Thế nhưng
mà ba ba vẫn luôn hận cô, hận cô khi sinh ra đã đoạt đi sinh mệnh mẹ của mình. Hận cô đã làm hại tánh mạngcủa người phụ nữ mà ông yêu nhất kia.
Hóa ra, Bạch Hiểu Hiểu cô mới là người không nên tồn tại, chính là người dư thừa kia! Sự căm ghét của cha Bạch Hiểu Hiểu dành cho cô đã đến mức, không thèm quan tâm đến cô, một sinh viên vẫn đang học đại học!!!
Cho đến khi Bạch Hiểu Hiểu đã phát tiết đủ rồi, nhìn cô giống như một con
búp bê bẳng vải rách tan hoang, nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng bi thương.
"Về sau này cậu có tính toán gì không?"
"Tớ đã bị ba của mình từ bỏ rồi, tớ còn có thể như thế nào được nữa đây? Phi Phi, tớ nghĩ sẽ không đi học nữa. . ."
Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, cẩn thận từng ly từng tí, nói: "Kỳ thực, tiền tớ có thể cho cậu mượn. . ."
"Phi Phi!" Bạch Hiểu Hiểu nắm giữ tay của Mục Vũ Phi, trong nháy mắt nước
mắt liền chảy xuống, "Cậu đừng làm tổn thương chút cuối cùng của tớ!"
Mục Vũ Phi hung hăng cắn chặt răng. Cô lắc lắc bờ vai của Bạch Hiểu Hiểu,
rống lên: "Bây giờ cậu muốn để cái bộ dạng này của mình để cho ai xem
đây? Tớ nói cho cậu biết, tiền của tớ cậu có muốn hay không, thì cũng
phải muốn, hiểu chưa? Tiền kia của tớ cũng không phải do trận gió to nào đó thổi tới! Về sau này, cho dù có phải bán thận thì cậu cũng phải trả
lại tiền cho tớ. Hiện tại thì cậu hãy sống ra hồn người thật tốt cho
tớ!"
Một sợi dây cung cuối cùng căng thẳng trong đầu Bạch
Hiểu Hiểu, rốt cuộc cũng đã bị đứt đoạn rồi. Bạch Hiểu Hiểu bụm mặt kêu
khóc, khóc lóc, kể lể về nỗi thống khổ cùng khi bị mất đi người cha, oán hận bi ai vì bị người thân ruồng bỏ.
Đợi đến khi Bạch Hiểu
Hiểu đã ngủ thiếp đi, Mục Vũ Phi đi ra bên ngoài cửa bấm số điện thoại
của Liệt Dương. Cô cũng biết Bạch Hiểu Hiểu sẽ không đi đến công ty của
cô để đi làm, cũng sẽ không chịu đi ở căn phòng mà Mục Vũ Phi cô sẽ thuê cho Bạch Hiểu Hiểu ở. Bởi vì Bạch Hiểu Hiểu này chính là một con người
quật cường như vậy. Cho nên Mục Vũ Phi đã nói với Liệt Dương, để cho anh đi tìm một căn phòng trọ không đến nỗi tệ lắm để ở, dàn xếp một công
việc không nặng nề lắm để cho Bạch Hiểu Hiểu làm việc cho khuây khỏa.
Liệt Dương bực tức suốt cả buổi. Anh cũng đâu phải là người quá rảnh rỗi đâu chứ! Anh biết đi đâu để mà tìm được phòng ở không đến nỗi tệ lắm, tìm
một công việc không sai biệt lắm, nhưng lại phải không để cho người ta
bận tâm, không làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của người ta? Dây dưa
suốt cả buổi, Liệt Dương cúp điện thoại, cũng mất nửa giờ đi xe ô tô xe
tới trường học. Anh đến nơi, cũng không nói một lời nào, lập tức liền
mang tất cả hành lý của Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn chưa mở ra, ném hết vào
cốp xe ở phía sau. Sau đó anh bế Bạch Hiểu Hiểu lên, bộ pháp vững vàng,
đi xuống lầu.
Nhìn lại xung quanh, tuy rằng vẫn còn chưa
khai giảng, nhưng mà cũng đã có tốp năm tốp ba sinh viên về nhập trường
rồi. Các nữ sinh nhìn thấy dung nhan tươi mát tuấn dật của Liệt Dương
liền xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt trần trụi đánh giá anh.
Liệt
Dương bị mọi người nhìn như vậy, gân xanh trên cái trán cũng nổi lên,
càng tăng nhanh bước đi của mình, đặt Bạch Hiểu Hiểu nằm nghỉ ở trên ghế sau. Mục Vũ Phi đi theo Liệt Dương vẻ hồ nghi, mở cửa xe ngồi ở vị trí
ghế trước. Liệt Dương quay đầu nhìn nhìn lại nhóm sinh viên nữ đang dáo
dác, thò đầu thò cổ ra nhìn ngó, cả người tỏa ra luồng khí lạnh buốt,
vội vã mở cửa xe ra, phóng đi mất.
Đây là lần đầu tiên Liệt
Dương làm việc không báo cáo kết quả cho Mục Vũ Phi. Cho nên Mục Vũ Phi
thực sự không thể nào tưởng tượng được, quả thực không thể tưởng tượng
được. Không thể tưởng tượng đến việc cô không được mở miệng ra hỏi, "Anh sẽ không nghĩ thừa dịp tôi không biết liền bán cô ấy đi làm nữ nô đấy
chứ?"
Liệt Dương gân xanh lại bật lên trên trán rồi. Anh đạp một cước xuống chân ga, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn sang Mục Vũ
Phi: "Cô nói điều kiện rất cự kỳ hà khắc như vậy. Nhưng mà tôi vừa vặn
đang thiếu một nữ giúp việc, cô ấy quét dọn phòng ở cho tôi, tôi sẽ
không thu tiền thuê nhà của cô ấy là được. Còn có, đến công ty của cô
nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT