Úc Thừa bảo bọn họ đặt ghế nằm ở trong viện, ngồi trên đó tắm nắng.
Nơi này cũng giống với Nhân giới, mùa xuân là thời gian tươi đẹp nhất, ánh nắng mặt trời và những làn gió nhẹ đều cực kỳ dịu dàng.
Cung điện có rất nhiều cây xanh, lúc này đây muôn màu muôn vẻ, tràn đầy sức sống, chỉ là phong cách sân vườn của Yêu Vương hơi bị vặn vẹo, giữa khung cảnh tuyệt đẹp như thế lại có ba cái cột gỗ dựng thẳng đứng.
Úc Thừa không nhìn lịch sử đen tối của mình, hai tay đan lại vào nhau thả trước người, làm một mỹ nam tử an tĩnh.
Chuyện nên điều tra cậu đã tra ra rồi, nơi Yêu giới và Nhân giới giáp nhau là Bình Thành.
Tin tốt, tính năm, năm nay vừa đúng là năm mở cửa, một bước bước ra, cậu lại có thể được đặt chân lên đất Bình Thành.
Tin xấu, cánh cửa chỉ mở vào giữa năm, tức là tới tháng sáu nó mới mở ra, cách thời điểm này gần hai tháng.
Nghĩ đến thân thể của cậu cũng bị một tên Yêu Vương xấu tính chiếm hai tháng, cậu không khỏi khẽ thở ra một hơi, hi vọng đến lúc ấy có thể dọn dẹp mớ hỗn loạn theo sau.
Bọn hộ vệ vẫn trông coi cậu như trước, nghe cậu thở dài, thực sự không nhịn được: "Lão đại, có chuyện gì khó khăn thì ngài mau nói ra đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp."
"Phải đấy, ngài đừng cố chống đỡ một mình."
"Nhiều người hơn sức mạnh cũng lớn hơn!"
Úc Thừa liếc mắt nhìn bọn họ, tùng thiện như lưu*: "Ừm, tôi hiểu rồi."
*Tùng thiện như lưu: thuận theo, biết nghe lời phải
Bọn hộ vệ ngẩn ra, hỏi: "Thật sự? Ý chúng tôi không phải là ngài giải quyết mọi việc xong, sau rồi mới cho chúng tôi một câu trả lời, mà là trực tiếp nói chuyện đó ra."
Úc Thừa thành khẩn nói: "Thật mà."
Bọn hộ vệ nhất thời hơi vui mừng.
Lão đại của bọn họ một khi đã quyết định làm chuyện gì, thì chín con trâu cũng kéo không trở lại được, vốn tưởng rằng hắn định một bên kiếm cớ trốn tránh nhóm nhân vật cấp cao, một bên tiếp tục ngoan cố không thay đổi, chết cũng cô độc lẻ loi mà chết, ai ngờ lại đồng ý nhượng bộ.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy... Vậy bây giờ chúng tôi gọi mấy người Tử Xuân tới, mọi người cùng nhau nói chuyện nhé?"
Úc Thừa nói: "Không, hai ngày nữa hẵng nói."
Bọn hộ vệ: "..."
Quả nhiên ngài muốn trốn tránh
Úc Thừa nhìn vẻ mặt là có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, nói: "Tôi không lừa mấy người."
Cậu không phải người đa sầu đa cảm, tự làm khổ mình, nếu không thể quay về thì sẽ nghĩ nên sinh hoạt ở chỗ này như thế nào.
Mà vấn đề đầu tiên cần phải xử lý là chất vấn từ đám người Tử Xuân, trốn tránh không phải là phong cách của cậu, chỉ là cậu cần một chút thời gian để hiểu qua về những người này, cũng tính toán cẩn thận đáp án như thế nào có thể qua cửa thành công.
Bọn hộ vệ lại hỏi: "Thật chứ?"
Úc Thừa trùm vỏ "xấu tính", cho bọn họ một ánh mắt.
Bọn hộ vệ không dám hỏi nữa, ngoan ngoãn đứng. Úc Thừa rất hài lòng, duy trì tư thế tắm nắng, trong lòng quyết định mấy phương án, ngẩng đầu thấy gã hộ vệ còn đang múa bút thành văn, đứng dậy đi tới.
Hộ vệ kia ngồi thẳng một chút, viết càng thêm nghiêm túc.
Úc Thừa nhìn đống chữ như gà bới, quét mắt qua, thấy một cuốn ghi chép nhỏ đã viết xong để ở một bên, phần họ tên viết hai chữ xiêu vẹo: Đông Hôi.
Ừm, thói quen rất tốt.
Cậu cầm lên lật qua lật lại, phát hiện đều như gà bới cả, liền vứt trở lại, nói: "Được rồi, đừng viết nữa."
Đông Hôi chép sách chép đến thần trí đã không còn rõ ràng, mờ mịt nói: "Không phải muốn mài mài dũa tính cách sao?"
Úc Thừa nói: "Không vội, một ngày viết một chút cũng được."
Đông Hôi như được đại xá, lập tức quăng bút.
Úc Thừa nhìn bộ dáng dễ lừa của gã, nói: "Biến về nguyên thân tôi xem một chút."
Đông Hôi nói: "... Hả?"
Úc Thừa nói: "Bảo cậu biến thì cứ biến đi."
Đông Hôi đáp một tiếng, đi tới chỗ đất trống bên cạnh hiện ra nguyên hình, là một con sói.
Thân hình gã cực kỳ cường tráng, không tính đuôi, dài tầm hơn ba mét, nhìn vừa uy mãnh vừa khí phách.
Hai mắt Úc Thừa hơi sáng lên.
Cậu rất thích động vật lông xù, trong nhà nuôi cả chó lẫn mèo, mà đến giờ vẫn chưa được chạm vào một con sói lớn như thế này, liền tiến lên sờ đầu, cảm giác thật thích, chẳng hề cứng tay.
Nếu đã hợp ý, cậu sẽ không thay đổi gì nữa, quay lại ngồi trên ghế nằm, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, đặt đầu lên đùi tôi."
Đông Hôi lùi về sau nửa bước: "... Làm gì?"
Úc Thừa nhìn gã bất động.
Đông Hôi nhận mệnh, cẩn thận mà đặt đầu lên. Úc Thừa liền thả lỏng người hơi dựa vào ghế tựa, vừa tắm nắng vừa vuốt lông sói, tâm tình sung sướng, cảm thấy mình đã tìm được lạc thú đầu tiên kể từ lúc tới nơi này.
Đông Hôi: "..."
Đám hộ vệ còn lại: "..."
Úc Thừa nói: "Tôi ngủ trưa, mấy người đi cả đi, cậu ta ở lại cùng tôi là được."
Đông Hôi: "..."
Đám hộ vệ còn lại: "..."
Bọn hộ vệ nhìn lão đại, nhìn Đông Hôi, rồi lại nhìn qua lão đại, thấy đáy mắt hắn mang theo vui thích rõ ràng, cuối cùng yên lặng liếc mắt nhìn Đông Hôi một cái, lùi ra ngoài sân.
Đông Hôi: "..."
Vừa đóng cửa, trong viện cũng chỉ còn lại một người một sói.
Nhưng dù sao cũng không thể ngủ, Úc Thừa lấy lí do là thấy tẻ nhạt bảo Đông Hôi buôn chuyện phiếm với mình, bất động thanh sắc dẫn dắt gã nói không ít chuyện, bước kế tiếp chính là nhớ mặt và tên mấy người này.
Đầu Đông Hôi đặt trên đùi lão đại tính khí thất thường, ban đầu quả thực là sởn cả tóc gáy, không dám nhúc nhích, sau đó theo cuộc trò chuyện mới từ từ thả lỏng, hơn nữa... được sờ còn thoải mái cực kỳ.
Gã vốn là người rộng rãi phóng khoáng, cộng thêm Úc Thừa cố ý dẫn dắt, liền mau chóng giải phóng bản thân, tạm thời quên mất những hành vi ác liệt trước đây của lão bản khó ở khó chiều này.
Chạng vạng, Tử Xuân và mấy vị nhân vật cấp cao kết thúc một ngày làm việc, đi tới cửa tẩm cung của vương, chỉ thấy bọn hộ vệ đều đứng bên ngoài, mà trong viện thì thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, hiển nhiên là tâm tình người nào đó rất tốt.
Bọn họ dò hỏi nhìn về phía hộ vệ.
Bọn hộ vệ đồng loạt nhìn lại, ánh mắt quỷ dị, không mở miệng.
Tử Xuân đẩy cửa ra, đi vào cùng những người xung quanh.
Chỉ thấy vương của bọn họ cầm chiếc chăn len, đặt dưới tàng cây của một một gốc cây đang ra hoa cần hai người mới ôm hết, đang ngồi dựa vào cây. Một con sói nằm bên cạnh, móng vuốt đặt lên chân hắn cùng hắn trò chuyện, thỉnh thoảng còn quẫy đuôi hai cái.
Xung quanh có không ít cánh hoa rơi, mặt trời chiều ngả về tây, hình ảnh một người một sói ở bên nhau này có thể nói là vui tai vui mắt, nhưng chỉ cần kết hợp với hiện thực, thì đó chính là vừa lạnh sởn gai ốc vừa cay mắt.
Đoàn người Tử Xuân tất cả đều im lặng một lúc.
Ngay sau đó Tử Xuân bước vào trước, không thành ý mà nói: "Làm phiền rồi", đi đến trước mặt bọn họ đứng nói: "An tĩnh đủ chưa, giờ giải thích đi."
Khi nhìn thấy bọn họ Úc Thừa thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: "Thân thể của tôi có vấn đề, nhưng không đáng lo ngại."
Tử Xuân cười lạnh: "Vậy được, hai ta so mấy chiêu."
Úc Thừa lười nhác nói: "Tôi không muốn di chuyển."
Cậu nhấc cánh tay lên, "Nắm tay cái."
Tử Xuân không ý kiến, tiến lên "ba" một tiếng nắm chặt tay hắn.
Tay hai người vừa chạm vào nhau, trong nháy mắt nắm chặt, âm thầm phát lực. Úc Thừa sẽ không đánh nhau, nhưng thân thể này đã trải qua muôn vàn thử thách, chỉ so lực hẳn là có thể đối phó được.
Quả nhiên, Tử Xuân sắc mặt căng thẳng, chủ động buông ra, nhưng vẫn không lùi bước: "Đừng tưởng rằng anh làm thế là có thể đẩy lùi tôi."
Úc Thừa trầm mặc vài giây, sâu kín than nhẹ một tiếng.
Theo phân tích thông tin tình báo hiện có, tính khí Yêu Vương không ra gì, là một người rất cường thế, rất có uy nghiêm ở Yêu giới.
Kiểu người này, chỉ cần lộ ra dáng vẻ hơi yếu đuối là sẽ bị khuếch đại đến vô hạn.
"Tôi vốn không có ý định gạt mấy người, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào." Cậu nhẹ giọng nói: "Chờ hai ngày nay tôi sắp xếp câu từ xong xuôi, sẽ nói rõ sự thật, mọi người đi đi."
Cậu lại than nhẹ một tiếng, đứng dậy trở về phòng.
Chẳng biết vì sao, bóng lưng thẳng tắp kia dường như toát lên một tia thê lương.
Mọi người: "..."
Bọn họ chỉ muốn một lời giải thích thôi mà, sao lại có cảm giác như thể mình rất quá đáng thế?
Trong số đó có một người mềm lòng che ngực, nói: "Vậy thì chờ một thời gian?"
Tử Xuân cũng là lần đầu tiên thấy Long Dục như vậy, xem như cũng chấp nhận.
Cô quét liếc mắt nhìn con sói ngu xuẩn bên cạnh: "Hôm nay cậu gác đêm, ở bên cạnh hắn."
Đám nhân vật cấp cao còn lại cũng nói: "Đúng, trò chuyện cùng hắn, xem có thể hỏi ra chuyện gì không."
Đông Hôi cũng bị dáng vẻ của lão đại làm cho đau lòng không chịu được, nghe vậy lập tức đáp lại, đứng dậy rời đi.
Bước được vài bước, gã quay đầu lại, thấy đám nhân vật cấp cao và các đồng nghiệp đều đang nhìn theo gã, chớp mắt mấy cái, ngẫm lại.
Đù má chẳng lẽ!
Tương lai của Yêu giới!
Hiện giờ dựa cả vào gã!
Gã trịnh trọng nói: "Mọi người yên tâm!"
Gã hiên ngang lẫm liệt bước vào cửa, chạy đến trước mặt lão đại, cho đối phương sờ đầu.
Úc Thừa vươn tay vuốt vuốt, cảm thấy rất thoả mãn. Đông Hôi quan sát vẻ mặt của "hắn", dò hỏi có muốn ăn chút gì không. Úc Thừa không cảm thấy đói bụng, nhưng biết nên ăn cơm tối, liền ăn chút hoa quả, đến thư phòng chọn một quyển sách, cầm lại phòng ngủ thì thấy đã là đêm khuya, định đi ngủ.
Cậu ngủ, còn lúc này tinh thần Long Dục vẫn sáng láng tỉnh táo.
Bên này người người tấp nập, hiện giờ hắn thế đơn lực bạc, so với tốn sức tự mình đi tìm chủ mưu sau màn, không bằng trước tiên cứ lặng lẽ theo dõi chuyển biến.
Hơn nữa, tuy điều kiện đôi bên bị thương cùng một lúc rất khó đạt được, nhưng lời nguyền này dù cao cấp đến đâu cũng không thể nghịch thiên, sẽ không để bọn họ tráo đổi linh hồn trong thời gian dài, nhất định là có giới hạn, cho nên trước mắt chuyện hắn có thể làm chính là tìm hiểu thêm một chút về thế giới này.
Tống Diệp Lỗi quyết định ở bên đến cùng.
Hai người xem xong mấy bộ phim, hắn thấy Úc Thừa không muốn xem nữa, liền lấy máy chơi game ra, kết nối với màn hình rạp chiếu phim gia đình, chơi game đua xe.
Long Dục chơi năm phút đồng hồ, dần dần lên tay.
Hai người đang chém giết đến một mất một còn, hắn bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, đến khi nhìn lại được đã đối mặt với trần nhà quen thuộc trong tẩm cung. Hắn đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ quả lắc, phát hiện vừa qua nửa đêm.
Đông Hôi nằm úp sấp trên chiếc đệm cạnh giường, thấy thế tưởng hắn gặp ác mộng, nhanh chóng nhào tới, đặt đầu lên đùi hắn.
Long Dục quét mắt liếc qua, ghét bỏ túm gáy gã dời đi, một cước đạp xuống.
Đông Hôi bị đạp đần mặt ra: "... Grào?"
Ngài làm gì thế? Tôi cmn có còn là áo bông nhỏ của ngài nữa không?
Cũng trong lúc đó, Úc Thừa nhìn cái màn hình chiếm trọn mặt tường, hơi sững người, vội vàng ném tay cầm xuống, cúi đầu mò túi quần.
Tống Diệp Lỗi sợ hết hồn: "Tìm gì thế?"
Úc Thừa nói: "Tìm điện thoại di động, hiện tại là mấy giờ?"
Tống Diệp Lỗi lấy điện thoại di động ra nhìn: "Đúng 12 giờ đêm."
Úc Thừa nhớ hôm qua cậu cũng đi mua cà phê lúc nửa đêm, nghĩ thầm chẳng lẽ có giới hạn thời gian là 24 giờ?
Tống Diệp Lỗi nhìn cậu: "Sao thế?"
Úc Thừa nói: "Không có chuyện gì."
Tâm tình cậu rất tốt, về phòng tắm rửa cẩn thận một lượt, xuống lầu rót nửa ly nước chanh, bưng lên uống một ngụm, cảm thấy thư thái.
Lúc này chợt nghe một trận nổ vang từ xa lại gần, cửa nhà mau chóng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đi vào.
Úc Thừa quay đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc: "Anh?"
Cảm xúc trong mắt Úc Duyên rất sâu xa, không chớp mắt nhìn cậu, chậm rãi tiến lên, sờ đầu cậu: "Ừ, anh đã về."